Nam Cung Vân Thu vô cùng kích động, nhìn chằm chằm Lâm Chính, thậm chí đã lấy điện thoại ra quay lại cảnh tượng này.
Cô ta đã sốt sắng không đợi được, muốn nhìn thấy cảnh tượng Lâm Chính quỳ xuống cầu xin tha thứ như một con chó chết.
Lúc này hai người thế gia Nam Cung đã đứng trước mặt Lâm Chính, giơ tay ra túm lấy bả vai anh.
“Bắt lấy!”
Tiếng hét vang lên.
Mấy người đó dùng hết sức bình sinh khóa chặt tay chân anh không để anh có đường chạy thoát.
Mọi người đều ngừng thở.
Nhưng ngay lúc ngàn cân treo sợi tóc này…
Xoẹt xoẹt xoẹt xoẹt…
Từng tiếng kiếm đáng sợ bỗng vang lên.
Sau đó nhìn thấy tàn ảnh bên cạnh Lâm Chính lắc lư rồi vài đường kiếm quang lóe lên.
Các cao thủ của thế gia Nam Cung định chạm vào Lâm Chính đó lập tức khựng lại, cứng đờ đứng tại chỗ.
Trước mặt họ là những bóng người mặc áo giáp đen tuyền, tay cầm trường kiếm.
“Cái gì?”
Nam Cung Mộng đứng phắt dậy.
Nạp Lan Thiên cũng dừng bước, kinh ngạc nhìn bên đó.
Hiện trường lại nhốn nháo.
Mọi người đều kinh ngạc nhìn những bóng người bỗng xuất hiện này.
“Chuyện gì thế này?”
“Họ là ai thế?”
“Lẽ nào… là người của tên này?”
Tiếng ngạc nhiên vang lên vẫn chưa dứt.
Thì lại thấy đám người mặc áo giáp này đồng loạt cho kiếm vào vỏ rồi đứng bên cạnh Lâm Chính như những bức tượng điêu khắc.
Lúc này đám người thế gia Nam Cung mới có động tĩnh.
Giờ mới thấy trên cổ họ có một khe hở rất nhỏ màu đỏ, sau đó đầu chậm rãi rơi xuống đất.
“A!”
Tiếng thét vang vọng khắp nơi.
Mấy người của thế gia Nam Cung thế mà lại bị đám người này chém ngay tại đây…
“Rốt cuộc cậu là ai?”
Nam Cung Mộng đứng phắt dậy, gào lên.
Mọi người đều sững sờ trước sự thay đổi khôn lường như vậy.
Rất nhiều người không kịp phản ứng lại, vẫn còn ngây ngốc đứng đó.
Tuy nhiên, rất nhiều người bị cảnh tượng đẫm máu kích thích vội lấy lại tinh thần, hoảng sợ và do dự vây quanh mọi người.
Lâm Chính không đáp lại lời Nam Cung Mộng mà nghiêng đầu nhìn về phía Nam Cung Yên Nhu đứng cách đó không xa, đột nhiên lao đến.
“Không ổn!”