Chỉ là…
Không ta không muốn khiêu khích, không có nghĩa là Lâm Chính sẽ bỏ qua.
“Nam Cung Mộng, ông nghĩ mọi chuyện đơn giải quá nhỉ?”, Lâm Chính nói.
“Sao thế? Cậu không đồng ý à?”, Nam Cung Mộng nheo mắt hỏi.
“Kể từ khi ông hạ độc hoa Tuyệt Mệnh lên người Tô Nhu, tôi và thế gia Nam Cung đã không thể giải hòa được nữa!”, Lâm Chính vô cảm nói.
“Chẳng lẽ cậu… thật sự muốn ra tay sao?”
Nam Cung Mộng sốt ruột, nghiến răng nói.
“Ông nghĩ tôi không dám ư?”
“Cậu muốn chết à? Đông Hoàng Giáo sẽ bị cậu hủy diệt! Cậu cũng sẽ chết không có chỗ chôn!”, Nam Cung Mộng gầm lên.
Nghe vậy, Lâm Chính lại nở nụ cười quái dị.
Nam Cung Mộng sững sờ.
“Cậu cười cái gì…”
“Còn một điểm ông chưa hiểu nhỉ!”
“Điểm nào?”
“Ông quên mất tên tôi rồi sao?”
“Tên cậu?”, Nam Cung Mộng ngẩn người, đột nhiên ý thức được gì đó, thất thanh nói: “Thần… thần y?”
“Đúng vậy! Tôi là thần y, tôi có y thuật khiến người chết sống lại, vì vậy nếu đánh nhau thật, Đông Hoàng Giáo sẽ không cần lo lắng chuyện thương vong, bởi vì cho dù có người chết thì tôi cũng sẽ cứu sống họ! Ông hiểu không?”
Da đầu Nam Cung Mộng tê rần, sắc mặt tái nhợt, hung hăng quát lớn: “Chỉ như vậy vẫn chưa đủ! Đám người thèm muốn vị trí giáo chủ sẽ không tha cho cậu! Bọn họ chắc chắn sẽ không tha cho cậu! Cậu không thể đụng vào tôi đâu!”
Nhưng Lâm Chính không thèm để ý tới lời Nam Cung Mộng nói, anh giơ tay lên cao, thản nhiên nói: “Tất cả nghe lệnh!”
“Có mặt!”
Người xung quanh đồng thanh hô lớn, lần lượt rút kiếm ra, dáng vẻ đằng đằng sát khí.
“Lập tức ra tay, san bằng thế gia Nam Cung, giết sạch không chừa một mảnh giáp! Giết hết cho tôi!”, Lâm Chính hô to.
“Giết!”
Người của Đông Hoàng Giáo không hề do dự, lập tức gầm lớn, lao về phía Nam Cung Mộng.
“Bảo vệ gia chủ!”
“Giết địch!”
Người của thế gia Nam Cung cũng lập tức xông lên.
Hai bên chiến đấu.
Đôi mắt của Lâm Chính lạnh lùng, anh đẩy Nam Cung Yên Nhu cho người của Đông Hoàng Giáo.
“Trông chừng cô ta!”
Nói xong anh xông về phía Nam Cung Mộng.
“Nam Cung Mộng, mạng của ông tôi sẽ tự lấy!”