Keng! Keng!…Tiếng kim loại va chạm vang lên. Vô số lưỡi kiếm chém xuống người Lâm Chính tóe lửa. Chúng căn bản không thể làm gì được anh.
“Hả?”, đám đông thất kinh.
“Đao….đao thương bất nhập”, Kim Thế Minh kêu lên.
“Đây chính là uy lực của tiên thiên cương khu sao?”, Phó Vô Diệp lầm bầm. Những kẻ luyện võ khác cũng cảm thấy sợ hãi.
“Bố ơi!”, Nam Cung Vân Thu và Nam Cung Mạc Phi hét lên, lao tới đỡ Nam Cung Mộng.
“Bố…không sao….đừng lo…”, Nam Cung Mộng miệng rớm máu, cố gắng đứng dậy. Đương nhiên ông ta chỉ nói vậy còn trên thực tế cái chỉ tay của Lâm Chính đã khiến ông ta gãy mất hai cái xương, lục phủ ngũ tạng cũng bị thương nặng…May mà ông ta cũng là kẻ biết võ, có tu vi không tệ, nếu không đã mất mạng từ lâu rồi.
Vụt! Đúng lúc này người của ảnh ngự cũng lao lên, vung kiếm chém những người đang bao vây Lâm Chính.
Vụt! Vụt!…Tiếng kiếm chém đứt da thịt vang lên không ngớt. Tầm hơn chục giây thôi mà đám ảnh ngự đã lại đứng bên cạnh Lâm Chính rồi. Tình hình hoàn toàn nằm trong tầm kiểm soát của Lâm Chính.
Lâm Chính phủi bụi trên người và bước tới. Nam Cung Mộng để lộ vẻ tuyệt vọng.
“Đi thôi!”, Nạp Lan Thiên không dám do dự, chỉ khẽ quát lên rồi nhảy ra khỏi đám đông, chạy mất.
“Không ngờ thiên kiêu xếp thứ 10 lại bỏ chạy như vậy”, Phó Vô Diệp cảm thán.
Đám đông cũng xì xầm. Lâm Chính cũng không đuổi theo Nạp Lan Thiên. Mục đích anh tới đây rất đơn giản. Đó là lấy thuốc giải và tiện thể báo thù. Nạp Lan Thiên không nằm trong số đó.
Lâm Chính nhấc tay lên, điều động Lạc Linh Huyết, chuẩn bị ra đòn với Nam Cung Mộng.
Đúng lúc này, Nam Cung Yên Nhu hét lên: “Dừng tay”.
Lâm Chính quay đầu lại. Nam Cung Yên Nhu thoát khỏi những người đang kìm kẹp mình, quỳ xuống và cúi đầu: “Thần y Lâm, nếu như anh tới báo thù thì xin hãy giết Yên Nhu đi. Tôi nguyện dùng tính mạng của mình để đổi lại mạng sống cho bố tôi”.
“Chị ơi”, Nam Cung Vân Thu khóc lóc.
“Cô chủ”, người nhà Nam Cung cũng khóc theo.
Thế nhưng Lâm Chính chỉ lắc đầu: “Tôi chỉ muốn Nam Cung Mộng chết. Còn các người sống hay chết thì tôi còn phải xem tâm trạng của mình thế nào đã. Sao cô đủ tư cách nói với tôi như vậy?” .
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Trường Phong Độ
2. Chú! Xin Ký Đơn!
3. Sau Khi Bị Vai Ác Nghe Được Tiếng Lòng
4. Trời Sinh Một Cặp
=====================================
Nói xong, anh mặc kệ Nam Cung Yên Nhu và tiếp tục đi về phía Nam Cung Mộng.
“Tôi sẽ liều chết với anh”, Nam Cung Vân Thu tức lắm, cô ta bặm môi và lao lên.
“Cô hai đừng làm càn. Để chúng tôi”, hai bóng hình lao ra, nhào về phía Lâm Chính.
Lâm Chính liếc nhìn hai bóng hình này, anh đột nhiên rút lấy thanh kiếm của một ngự ảnh ở bên cạnh và vung lên. Một đường kiếm khí dài ba trượng phóng ra, chém thẳng vào hai bóng hình đang lao tới.
Vụt! Hai kẻ đó còn chưa tiếp cận được anh thì cơ thể đã bị chẻ làm đôi, máu chảy thành sông.
Đám đông nín thở và trố tròn mắt.
“Đó là…kiếm khí thôi sao?”
Việc phóng ra kiếm khí không phải là điều khó đối với các cao thủ luyện võ đạo. Nhưng có thể phóng ra được kiếm khí khủng khiếp như vậy thì không phải ai cũng có thể làm được. Hơn nữa đường kiếm khí này còn dài gần ba trượng.
Kiếm khí thông thường chỉ dài cỡ một mét là đã giỏi lắm rồi. Còn ba trượng thì khủng khiếp quá.
Đám đông chấn động. Nam Cung Vân Thu đang tức điên cũng bị dọa sợ hết hồn bởi thủ đoạn tàn nhẫn của Lâm Chính. Cô ta run lẩy bẩy, không dám ngông cuồng nữa.