Hơn nữa Lâm giáo chủ này… quá quỷ dị! Trong lòng ông ta có dự cảm không lành.
Nhưng lần này, Lâm Chính không dùng hai cánh tay đón đỡ chính diện nữa, mà khẽ động đậy ngón tay, một luồng khí quấn quanh đầu ngón tay anh, vô cùng kỳ diệu.
Sau đó đầu ngón tay búng một cái…
Vèo!
Một luồng ánh sáng mảnh mai bắn ra từ đầu ngón tay anh, bay về phía Nam Cung Thống, đâm trúng lòng bàn tay ông ta.
Xì!
Khí kình cuồn cuộn tích tụ trong lòng bàn tay bỗng tan rã, biến mất tăm mất tích.
“Cái gì?”.
Nam Cung Thống biến sắc, không chờ ông ta kịp phản ứng, Lâm Chính lại đạp một phát vào lồng ngực ông ta.
Nam Cung Thống lập tức như một con diều đứt dây, ngã lăn ra đất.
Tất cả ồ lên.
Nam Cung Thống vội vàng đứng dậy, nhìn thứ mảnh nhỏ phát sáng trong lòng bàn tay mình. . Tiên Hiệp Hay
“Châm bạc?”.
Ông ta thất thanh kêu lên.
“Đúng vậy!”.
Lâm Chính bình tĩnh nhìn ông ta: “Thứ tôi mạnh nhất không phải là võ kĩ, mà là châm thuật, hay nói cách khác là y thuật!”.
Châm thuật? Y thuật?
Hơi thở của Nam Cung Thống như nghẹn lại, đôi mắt già nua trợn tròn, thất thanh nói: “Lẽ nào… cậu là một y võ?”.
“Chú, theo tư liệu thì cậu ta quả thực là một y võ! Hơn nữa còn là một y võ rất mạnh!”, Nam Cung Mộng kêu lên.
Mọi người lại xôn xao.
“Quả thực không ngờ anh ta còn là một y võ!”.
“Y võ trẻ tuổi như vậy, đúng là hiếm có trên đời!”.
“Không những sở hữu cương thân bất hoại, mà còn có y thuật trác tuyệt, thần y Lâm này… là yêu nghiệt sao?”.
“Rốt cuộc cậu ta là quái tài từ đâu đến vậy?”.
Mọi người kêu lên kinh ngạc.
Nam Cung Thống thoát khỏi sự ngạc nhiên, trầm giọng nói: “Cho dù là y võ thì sao chứ? Cả đời này tôi từng tiếp xúc với không ít y võ thiên kiêu, những người từng bại cũng nhiều không đếm xuể. Lâm giáo chủ, nếu cậu muốn dựa vào y võ để đấu với tôi, thì cậu nhầm rồi”.
“Vậy ông cứ thử xem”, Lâm Chính bình tĩnh đáp.
Ánh mắt Nam Cung Mộng đanh lại, không nhiều lời nữa, vọt tới để tấn công.
Ngón tay Lâm Chính nhanh như cắt.
Vèo vèo vèo…
Những luồng ánh sáng mảnh dài bắn tới, dường như xé rách hư không.