“Tử Môn, mở!”.
“Kinh Môn, mở!”.
“Khai Môn, mở!”.
Dứt lời, một luồng khí lưu cuồn cuộn phát từ người Nam Cung Thống ra.
Các châm bạc đang bay tới đều bị chấn động nát vụn.
“Ồ!”.
Mọi người xung quanh lại phát ra tiếng kêu ngạc nhiên.
“Bát Môn Tề Khai rồi!”.
Kim Thế Minh kêu lên.
Mọi người sáng mắt lên, nhìn chằm chằm vào Nam Cung Thống.
Bát Môn Tề Khai, kinh thiên động địa!
Giờ phút này, không ai trên đời có thể giao đấu với Nam Cung Thống nữa.
Chỉ thấy hai cánh tay khô gầy của ông ta bỗng chốc trở nên đầy đặn, to hơn hẳn lúc trước, cơ bắp cuồn cuộn, các mạch máu nổi hẳn lên như những con giun.
Đầu ông ta rụng sạch tóc bạc, rồi mọc ra từng sợi đen, những vết đồi mồi trên khuôn mặt dần mờ đi, đôi mắt trũng sâu đầy lên, con ngươi đục ngầu trở nên sáng rực hữu thần.
Chỉ trong mấy giây, Nam Cung Thống như trẻ ra hơn 10 tuổi.
Thật là thần kỳ!
Ai nấy đều kinh ngạc.
Nhưng điều khiến bọn họ kinh hãi hơn là khí thế trên người Nam Cung Thống vào lúc này.
Giờ phút này, ông ta chẳng khác nào chiến thần hạ phàm.
Không thể chống đỡ!
Không thể đánh thắng!
“Lâm giáo chủ, cậu chắc chắn sẽ thua!”.
Nam Cung Thống khàn giọng nói.
Lâm Chính đanh mắt lại.
“Cậu có biết sức mạnh hóa rữa nát thành thần kỳ không? Bây giờ, tôi sẽ thể hiện cho cậu xem!”.
Ông ta giơ chân lên, rồi giẫm mạnh xuống đất.
Ầm!
Mặt đất rung lên, rồi nứt ra, kéo dài về phía Lâm Chính.
Lâm Chính không thể đứng vững, lảo đảo muốn ngã, suýt nữa thì rơi vào trong khe nứt kia.
Anh vội vàng ổn định lại cơ thể.
Nhưng ngay sau đó, Nam Cung Thống đã đứng ngay trước mặt anh.
Một quyền giáng xuống, chẳng khác nào thiên thạch đang rơi.
Bốp!
Lâm Chính không kịp trở tay, bị trúng một quyền vào bả vai, ngã lăn ra đất.
Mặt đất lại chấn động mạnh, sụp xuống phía dưới.