Mọi người xung quanh vội vàng lùi lại.
Cảnh tượng trời đất sụp đổ như vậy, ai dám lại gần chứ?
Nam Cung Thống đắc thủ, nhưng không dừng tay, mà lập tức đuổi tới, giơ thủ đao lên chém xuống.
Bốp!
Cơ thể Lâm Chính lại va mạnh xuống đất, khó mà đứng dậy nổi nữa.
“Thần Hổ Quyền Pháp!”.
Nam Cung Thống gầm lên, rồi lại đánh ra vô số quyền ảnh, hóa thành mãnh hổ, tấn công điên cuồng.
Bốp! Bốp! Bốp!
Vô số quyền ảnh rơi vào người Lâm Chính.
Sức mạnh cuồn cuộn men theo cơ thể anh truyền xuống đất.
Nhất thời, mặt đất rung lên, đất cát tung tóe.
Cả khu vực trung tâm của thế gia Nam Cung chia năm xẻ bảy.
Các kiến trúc xung quanh đều thành đống đổ nát.
Những người ở xa thấy thế đều mắt chữ A mồm chữ O.
Thế công đáng sợ như vậy… thực sự có người chịu được sao?
Cứ thế kéo dài 5 phút.
Vù!
Lại một âm thanh vang lên.
Chỉ thấy Lâm Chính ở bên kia bị đánh bay đi, nặng nề ngã xuống bãi đất trống ở bên này.
Lúc này, nhìn người anh thê thảm không nỡ nhìn, hai cánh tay đều gãy, một chân cũng bị què, trên người có nhiều vết lõm vào do nắm đấm, toàn thân chi chít vết thương, ai nhìn cũng phải sợ hãi.
“Hay quá!”.
Người của thế gia Nam Cung thấy thế, vô cùng mừng rỡ.
“Mạnh quá!”.
“Chẳng khác nào siêu nhân!”.
“Người như vậy thì ai có thể thắng được chứ?”.
Người đứng đầu các thế gia ở xung quanh xì xào.
“Tôi đã nói là cậu sẽ thua mà”.
Nam Cung Thống bước về phía Lâm Chính.
Lúc này, Lâm Chính đã nằm bất động một chỗ.
Anh hé mắt, dường như không còn chút sức lực nào nữa.
Dường như anh… đã bị phế hoàn toàn. . ngôn tình hài
“Chú, giết cậu ta đi!”, đúng lúc này, Nam Cung Mộng bỗng hét lớn.
“Khốn kiếp, ông nói gì hả?”.
Lưu Mã nổi giận, đạp cho Nam Cung Mộng một cái.
Nam Cung Mộng ngã chúi xuống đất, nhưng ông ta không hề sợ hãi, mà ngoảnh sang gầm lên: “Giáo chủ của các ông sắp chết rồi, mà các ông còn dám đối xử với tôi như vậy à? Đúng là chán sống mà! Lát nữa chú tôi xử lý xong giáo chủ của các ông, thì sẽ giết hết các ông! Đến lúc đó, các ông đừng hòng ai thoát được!”.