“Sao có thể thế được? Sao có thể thế được?”, sắc mặt Nam Cung Thống đầy kinh hãi, cơ thể run lẩy bẩy.
Quyền vừa rồi có uy lực lớn đến mức nào, ông ta là người rõ nhất.
Cho dù Lâm Chính có tiên thiên cương khu, thì cũng không đủ chống đỡ sức phá hoại khi Bát Môn Tề Khai.
Theo lý mà nói, anh phải bị vỡ tim mà chết rồi, nhưng tại sao… anh vẫn còn sống?
Không thể nào!
Chắc chắn đã xảy ra vấn đề ở đâu đó!
Đôi mắt già nua của Nam Cung Thống lóe lên một tia điên cuồng, ông ta gầm lên, lại giơ quyền lên đấm mạnh vào lồng ngực Lâm Chính.
“Chết đi!”.
Ông ta rít gào. .
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Trường Phong Độ
2. Chú! Xin Ký Đơn!
3. Sau Khi Bị Vai Ác Nghe Được Tiếng Lòng
4. Trời Sinh Một Cặp
=====================================
Lần này, sức mạnh của quyền phong mang theo hỏa khí tàn bạo.
Dường như nắm đấm đang thiêu đốt.
Lâm Chính nhìn ông ta với ánh mắt bình thản, không có dấu hiệu nào gọi là giãy giụa.
Bốp!
Nắm đấm lại nện vào người anh.
Âm thanh như sấm đánh vang lên.
Sức mạnh cuồn cuộn rót vào toàn thân Lâm Chính, cuối cùng bắn ra từ hai chân, hóa thành cương phong thổi ra bốn phía.
“Úi!”.
Mọi người vây xem xung quanh lập tức bị luồng cương phong này làm cho ngã lăn ra đất, vô cùng chật vật.
Quyền này không khác gì thiên thạch va chạm, trời long đất lở.
Phụt!
Lâm Chính lại phun ra một ngụm máu tươi, cơ thể run mạnh, mắt cũng mở to hơn.
Nhưng… anh vẫn chưa chết.
Vẫn nhìn Nam Cung Thống, khuôn mặt nở nụ cười nhạt.
Dường như quyền này chẳng xi nhê gì với anh.
“Vẫn chưa được… ông phải ra tay mạnh hơn nữa!”.
“Cậu…”
Đôi mắt Nam Cung Thống bỗng trợn trừng lên, gầm lớn một tiếng rồi lại tung quyền ra.
Phụt!
Lâm Chính lại phun ra máu tươi.
Nhưng… anh vẫn mở mắt, vẫn còn thở.
“A!”.
Nam Cung Thống như phát điên, ông ta tức giận gầm lên, đấm vào người Lâm Chính như mưa.
Ông ta không tin!
Không tin Lâm Chính quả thực có thân xác bất tử!