“Tôi thua rồi…”
Mọi người đều kinh ngạc.
“Chú, sao chú lại thua được chứ? Cậu ta đã chết rồi! Thần y Lâm đã chết rồi mà!”, Nam Cung Mộng gấp gáp kêu lên.
Nhưng Nam Cung Thống lắc đầu, buông tay ra.
Hai chân Lâm Chính chạm đất, cơ thể lảo đảo, nhưng không ngã xuống.
Anh mở mắt ra, nhìn Nam Cung Thống: “Tôi chưa chết, sao ông ta có thể được coi là thắng chứ?”.
Anh vừa dứt lời, tất cả những người đang có mặt đều há hốc miệng…
Nam Cung Mộng như bị sét đánh ngang tai.
“Có thể nói cho tôi biết là tại sao không?”.
Hơi thở Nam Cung Thống càng ngày càng gấp gáp, khuôn mặt cũng càng ngày càng già đi.
Ông ta biết mình không còn sống được lâu nữa, tốc độ nói cũng nhanh hơn không ít: “Có thể nói cho tôi biết tại sao làm cách nào cậu cũng không chết không? Lẽ nào… cậu thực sự là thân xác bất tử?”.
“Tôi không phải là thân xác bất tử, mà là vì mệnh mạch của tôi đã bị phong bế!”.
Lâm Chính khó nhọc giơ cánh tay bị gãy lên, dùng cánh tay rút một cây châm bạc ở hông ra.
“Mệnh mạch?”.
Đôi đồng tử của Nam Cung Thống bỗng co lại.
“Người y võ, tự biết mệnh, tự biết mạch, ông không phá được mệnh mạch của tôi, cho dù có đánh tôi tan xương nát thịt, thì tôi vẫn còn một hơi thở… Tôi không cần đánh bại ông, tôi chỉ cần cầm cự được nửa tiếng đồng hồ này thì chính là người chiến thắng”, Lâm Chính khàn giọng đáp.
Nam Cung Thống nghe thấy thế thì lùi lại liên tục, cuối cùng đặt mông ngồi xuống một tảng đá lớn, vẻ mặt đầy thất thần.
“Trời… muốn diệt thế gia Nam Cung ta rồi…”
Lâm Chính dùng chút sức lực ít ỏi đâm mấy châm bạc vào người.
Cánh tay và một cái chân bị gãy trước đó lại có thể hoạt động như thường.
Mọi người xung quanh trong lòng run sợ, thầm khen thần kì.
“Đây chính là y võ sao?”, Phó Vô Diệp tặc lưỡi.
“Y thuật hơn người cùng với khả năng hồi phục đáng sợ của tiên thiên cương khu… đúng là không phải người bình thường có thể giết được”, Kim Thế Minh lắc đầu than thở.
Ngay cả người Bát Môn Tề Khai cũng không thể giết được thì e rằng trên đời này chỉ có người có võ đạo đại thành mới có thể chế phục được người này.
Gia chủ, chưởng môn của tất cả các tông môn thế tộc đang có mặt đều không nói gì.
Người của thế gia Nam Cung thì rơi vào sự sợ hãi cực độ.
Nam Cung Thống đã thua.
Tia hi vọng duy nhất của thế gia Nam Cung cũng đã tắt.
Hôm nay… lẽ nào thực sự là ngày tàn của thế gia Nam Cung?
“Chú!”, Nam Cung Mộng kêu lên đầy ai oán.
“Ông tổ!”.
Người của thế gia Nam Cung lần lượt quỳ xuống, khóc không thành tiếng.