“Lúc nào xuất phát?”.
“Càng nhanh càng tốt!”.
“Được, tôi đi chuẩn bị, ngày mai sẽ xuất phát!”.
“Được”, người kia hơi cúi người, rồi xoay người định đi.
Nhưng đúng lúc này.
Keng! Keng! Keng!
Tiếng gõ chiêng và tiếng chuông gấp gáp vang lên ở xa trong thôn Dược Vương.
Mấy người đều sửng sốt.
Vèo!
Một bông pháo hoa màu đỏ tươi từ giữa trung tâm thôn Dược Vương vọt lên mây xanh rồi nở rộ.
“Đó là cảnh báo giai đoạn Thiên! Có người tập kích thôn!”, người đàn ông kinh hãi kêu lên.
“Cái gì?”.
“Có người… tập kích thôn Dược Vương chúng ta?”.
“Rốt cuộc là ai mà to gan như vậy?”.
Ai nấy đều vô cùng kinh ngạc.
“Mau, mau đi xem thế nào!”.
Một đám người vội vàng chạy vào trong thôn Dược Vương.
Nhưng vừa đến gần đã nhìn thấy rất nhiều võ sĩ đeo mặt nạ, mặc trang phục kỳ lạ, xông về phía cổng thôn Dược Vương.
Bọn họ có chiêu pháp quỷ dị và đáng sợ, số lượng cực đông, chẳng khác nào thủy triều tràn tới.
“Bọn mày là ai hả? To gan! Dám tập kích thôn Dược Vương bọn tao!”.
“Có biết đây là đâu không?”.
“Hôm nay tao phải cho bọn mày có đi mà không có về!”.
“Hãy nếm thử sương độc của thôn Dược Vương đi!”.
Người của thôn Dược Vương la hét, bắt đầu phản kích.
Rất nhiều phấn độc được tung ra.
Rất nhiều rắn độc, cóc độc nhảy vào đám người.
Tiếng la hét thảm thiết lập tức vang lên.
Những người đến xâm phạm đành bó tay trước đám sương độc của thôn Dược Vương.
“Rút ra ngoài!”.
Có người kêu lên.
Những người xông vào thôn Dược Vương lập tức rút lui.
Bọn họ chặn ở cổng, chém giết với người của thôn Dược Vương.
Cùng lúc đó, bốn phương tám hướng có rất nhiều cường giả của thôn Dược Vương ùa tới.
Cả thôn đều kinh động.
Không ai ngờ rằng trên đời này lại có người dám tấn công thôn Dược Vương. Đúng là ăn gan hùm.
“Rốt cuộc là ai vậy chứ?”, Niệm Sinh vội vàng bước tới, nhìn cảnh tượng hỗn loạn trước thôn và cảm thấy ngạc nhiên.