“Tốt quá rồi”, Cung Hỉ Vân thở phào. Mã Hải là cốt cán của Dương Hoa. Nếu như có chuyện gì xảy ra với ông ta thì Lâm Chính sẽ gặp rất nhiều phiền phức.
Những ngày tiếp theo, Lâm Chính hầu như có mặt ở khắp các bệnh viện trong Giang Thành. Anh cử người của học viện tới, phát dược thảo, chỉ họ cách chữa trị, để họ đi giải độc cho những người bị trúng độc.
Lần này thương vong quá nghiêm trọng, một mình Lâm Chính căn bản không xử lý hết được. Hai ngày này tâm trạng của anh vô cùng nặng nề. Anh thở hắt ra, ngồi xuống một chiếc ghế bên ngoài hành lang của bệnh viện.
“Ăn chút gì đi”, giọng nói của Lạc Thiên vang lên.
“Tôi vẫn chưa đói”.
“Anh sắp không ăn hai ngày rồi. Anh không muốn đi thì tôi mua cho anh rồi đây”, Lạc Thiên giơ túi lên, mỉm cười nói.
Lâm Chính chỉ lắc đầu khổ sở. Anh cầm hộp cơm, mở ra.
Lạc Thiên ở bên cạnh, lẳng lặng nhìn anh. Cô thấy rõ khuôn mặt vô cùng mệt mỏi của anh…
“Vết thương của Tô Nhu chắc không có gì nghiêm trọng đúng không?”, Lạc Thiên cố giấu đi sự lo lắng và đau khổ. Cô ấy mỉm cười hỏi.
“Yên tâm. Không sao đâu”, Lâm Chính chần chừ rồi đáp lại.
“Tôi biết mà. Dù sao thì anh cũng đại thần y. Có bệnh gì mà anh không chữa trị được chứ?”, Lạc Thiên cười hi hi.
Lâm Chính im lặng. Lạc Thiên không biết nói gì nữa, đành đứng dậy: “Tôi đi mua cho anh ít nước nhé”.
“Không cần đâu”
“Không sao đâu, phía bên kia có máy bán nước tự động”, nói xong, cô ấy vội vàng rời đi.
Lâm Chính đang ăn, đột nhiên nghĩ ra điều gì đó bèn thở dài và đặt hộp cơm xuống. Có lẽ Đông Hoàng Giáo cũng bị tổn thất không hề nhỏ.
…
“Đồ đáng chết này, quả nhiên là cậu ở đây!”, lúc này có tiếng chửi rủa vang lên khắp hành lang. Không ít người ngoái lại nhìn.
Rõ ràng đó là Trương Tinh Vũ và Tô Quảng. Lâm Chính thản nhiên nhìn hai người bọn họ.
“Đồ súc sinh này, xem cậu hại con gái tôi thành ra cái gì rồi? Cậu đáng bị băm vằm, chết không nhắm mắt”, Trương Tinh Vũ mặt đỏ linh căng, tâm trạng vô cùng kích động. Bà ta lao lên.
Tô Quảng vội vàng ngăn lại: “Tinh Vũ, bà giận cái gì? Cảnh sát nói là vẫn đang điều tra nguyên nhân vết thương của Tô Nhu, không liên quan gì tới Lâm Chính cả, sao bà trách nó?”
“Sao không trách nó được! Sau khi con gái tôi bị thương, thằng súc sinh này đưa nói tới học viện chữa trị. Chữa lâu vậy mà không thấy hiệu quả gì, còn để xảy ra chuyện này. Không phải do nó gây ra thì còn do ai? Nó đáng bị băm ra hàng trăm mảnh”, Trương Tinh Vũ dữ dằn chửi đổng cả lên.
“Không phải bà nói là thần y Lâm sắp xếp điều trị cho con gái chúng ta sao?”, Tô Quảng trầm giọng.
“Cái gì mà thần y Lâm! Thần y Lâm chết từ lâu rồi! Chính là do thằng chết tiệt này hại. Nếu không phải tại nó thì con gái tôi sẽ không bị đưa tới học viện đó. Chính nó, thả tôi ra, tôi phải đập chết cái tên khốn nạn này”.
Trương Tinh Vũ như phát điên. Đột nhiên, bà ta đẩy Tô Quảng ra, lao về phía Lâm Chính định tát vào mặt anh. Thế nhưng tay bà ta còn chưa kịp làm gì thì…
Bốp! Một âm thanh giòn giã vang lên.
Cả hành lang trở nên im lặng. Người xung quanh há mồm trợn mắt.
Lâm Chính tắt thẳng vào mặt Trương Tinh Vũ, khiến bà ta ngã ra đất. Trương Tinh Vũ hóa đá. Một bên mặt bà ta nóng ran, đầu óc trống rỗng.