“Làm khó? Sao nào? Em nói cứ như là tôi đang gây chuyện vậy?”, Nhan Khả Nhi nở nụ cười bi thảm, ánh mắt đầy tuyệt vọng.
Tiểu Ngư phớt lờ cô ấy, xoay người đi ra ngoài.
“Cô chủ, cô hãy nghỉ ngơi đi, nửa tiếng nữa tôi sẽ đến thay thuốc cho cô. Cô đừng nghĩ đến việc chạy trốn, đích thân anh Tần đang canh chừng bên ngoài đấy. Cũng đừng có ý định tự sát hay khiến mình tàn phế, bởi vì làm vậy sẽ khiến cô càng khổ sở hơn mà thôi”.
Dứt lời, Tiểu Ngư đã ra ngoài cửa.
Nhan Khả Nhi chẳng nói chẳng rằng.
Tự sát?
Đây là thôn Dược Vương!
Tự sát ở ngay thôn Dược Vương… trừ khi có thể khiến cả người bị băm nát như tương hay bị nổ tan xác, nếu không cắt cổ đập đầu đơn thuần thì không thể chết được. Y thuật mạnh mẽ của thôn Dược Vương có thể kéo được cả người vừa chết từ quỷ môn quan về.
Nhan Khả Nhi không có điều kiện khiến mình thịt nát xương tan được, bởi vì bây giờ muốn tự sát cũng không thể.
Đây mới là điều khiến người ta tuyệt vọng nhất.
“Mẹ ơi, con xin lỗi, con cũng muốn sống thật tốt, chỉ tiếc là bố không cho con cơ hội, con xin lỗi, con xin lỗi…”, Nhan Khả Nhi nhắm mắt lại, nước mắt lã chã.
Nhưng đúng lúc này, bên cạnh bỗng vang lên một giọng nói quen thuộc.
“Xem ra cô phải chịu không ít khổ sở!”.
Toàn thân Nhan Khả Nhi run rẩy, đôi mắt mở to, cố gắng quay đầu sang, nhìn về phía cạnh giường.
“Thần y… Lâm?”, Nhan Khả Nhi thất thanh.
Lâm Chính làm động tác suỵt với cô ấy.
Nhan Khả Nhi lập tức muốn giơ tay bịt miệng mình lại, nhưng cánh tay vừa động đậy đã chạm đến vết thương, nỗi đau xé tim khiến cô ấy không khỏi nhe răng xuýt xoa.
“Có chuyện gì vậy?”.
Hình như người ở bên ngoài đã nghe thấy động tĩnh trong phòng, lập tức vén rèm đi vào.
Nhan Khả Nhi biến sắc, vội nhìn sang bên cạnh.
Nhưng Lâm Chính không biết đã biến mất từ khi nào.
Chẳng khác nào một bóng ma…
Nhan Khả Nhi ngớ người ra.
Lâm Chính trốn đi đâu rồi?
“Cô làm sao vậy?”.
Người đi vào là một người đàn ông khỏe mạnh, vóc dáng cao to, trên mặt có một vết sẹo.
Khí tức của hắn rất nồng đậm, chẳng khác nào một con dã thú.
Đây là đội trưởng đội tuần tra ở thôn, tên là Tần Hoán, nghe nói từ lúc sinh ra hắn đã được dược sư trong thôn bồi dưỡng, từ nhỏ đã tắm nước thuốc, dùng dược vật cải tạo cơ thể. Một người vốn nhỏ gầy như hắn càng ngày càng cao lớn mạnh mẽ, sức mạnh, tốc độ, khứu giác cũng hơn người thường rất nhiều. Nghe nói có một lần lên núi hái thuốc, dược sư nói cần hổ cốt, hắn liền xách một con hổ lớn về thôn như xách một con mèo. Bàn chân của con hổ đó bị hắn dùng tay bẻ gãy, đủ để thấy sức mạnh của hắn kinh khủng đến mức nào.
Trong thôn phái hắn đến trông chừng Nhan Khả Nhi cũng là để tránh mẹ kế của cô ấy và cô Tuệ kia lại khiến cô bị thương.