Lâm Chính giải thích đâu ra đấy.
“Hóa ra là vậy”, Nhan Khả Nhi thốt ra lời tán thưởng khâm phục.
Cũng chỉ có thần y Lâm mới biết rõ mọi thứ như vậy.
“Cô Nhan Khả Nhi, tôi nên đưa cô về rồi”, đúng lúc này, Lâm Chính bỗng nói.
“Về?”, Nhan Khả Nhi sửng sốt, vội vàng lắc đầu: “Không, tôi không về, tôi sẽ ở lại đây…”
“Cô muốn chết ở đây sao?”.
“Nếu tôi không chết ở đây thì… sẽ có càng nhiều người chết hơn”.
Nhan Khả Nhi nở nụ cười thê lương: “Thực ra tôi nên ra mặt, trở về cùng người của thôn Dược Vương từ lâu mới phải. Nếu không phải vì tôi sợ hãi, không phải vì tôi do dự, thì sẽ không có nhiều người chết như vậy, cô Tô Nhu cũng sẽ không có kết cục như thế. Cả ông Tần Bách Tùng, Long Thủ, Mã Hải… Là tôi làm liên lụy đến bọn họ… Tất cả là tại tôi…”
Nói một hồi, nước mắt Nhan Khả Nhi lại rơi lã chã.
Sau khi biết tin Dương Hoa và học viện Huyền Y Phái bị thôn Dược Vương tấn công, Nhan Khả Nhi vẫn luôn được Tần Bách Tùng đưa đi trốn cuối cùng cũng không còn trốn tránh nữa. Cô ấy giấu đám Tần Bách Tùng, chủ động đi tìm người của thôn Dược Vương, theo bọn họ trở về, đồng thời lấy cái chết uy hiếp, bắt bọn họ không được ra tay với bất cứ người nào bên cạnh Lâm Chính nữa.
Cô ấy dùng cái này để đổi lấy hòa bình.
“Thần y Lâm, anh về đi… Tôi rất cảm ơn vì tất cả những việc anh đã làm cho tôi. Tôi nợ anh, nợ các anh quá nhiều rồi, chỉ tiếc là kiếp này không trả được, kiếp sau… tôi nhất định sẽ báo đáp các anh. Bây giờ, anh hãy mau rời khỏi đây đi…”, Nhan Khả Nhi đau khổ nói.
Lâm Chính lặng lẽ nhìn cô ấy, vẫn chưa rời đi.
Một lúc lâu sau.
“Nếu cô không chịu đi, thì tôi cũng không cưỡng cầu nữa, nhưng việc chủ yếu tôi đến đây không phải là cứu cô”.
Nhan Khả Nhi nghe thấy thế bỗng mở to hai mắt.
“Vậy thần y Lâm đến đây… để làm gì?”.
“Hủy diệt thôn Dược Vương”, Lâm Chính bình tĩnh đáp.
Nhan Khả Nhi cảm thấy đầu mình ong lên, còn tưởng là mình nghe nhầm.
Hủy diệt thôn Dược Vương?
Đây chẳng khác nào là suy nghĩ viển vông, mơ mộng hão huyền!
Nếu là người khác nói ra những lời như vậy, thì chắc chắn Nhan Khả Nhi sẽ lớn tiếng chửi mắng, mắng cho đến khi họ tỉnh táo lại mới thôi.
Nhưng những lời này lại thốt ra từ miệng thần y Lâm.
Với thực lực mà thần y Lâm thể hiện ra hiện giờ, thì Nhan Khả Nhi cảm thấy ít nhất vẫn có đủ tư cách.
Dù sao những thế lực trong tay thần y Lâm như Dương Hoa, học viện Huyền Y Phái, Kỳ Lân Môn, đảo Vong Ưu, Nhan Khả Nhi đều từng nghe nói đến.
Không lâu trước đó, cô ấy vô tình phát hiện ra một số cao thủ trải khắp học viện Huyền Y Phái.
Hình như những người đó là người của Đông Hoàng Giáo.