Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

“Tiết sư muội, cô nói với đám Phương sư tỷ là tối nay tôi không đi ăn cùng bọn họ được rồi”, Tiêu Hồng nói: “Sở sư huynh, làm phiền anh dẫn đường”.

Sở sư huynh mặt không cảm xúc, xoay người rời đi.

Tiêu Hồng đi theo phía sau.

Tiết Phù vội vàng quay về nói cho đám Phương sư tỷ biết.

Lại là nhà thờ tổ kia.

Khác với lúc trước là những người đang đứng trong nhà thờ tổ không phải là đám người Vương Nhất nữa, mà là một đám đệ tử tinh nhuệ ăn mặc xa hoa, vẻ mặt kiêu ngạo.

Còn đám Vương Nhất đang quỳ trước nhà thờ tổ.

Phía trước là một ông lão mặt đầy nếp nhăn, đang ngồi uống trà.

Tiêu Hồng nhìn ông lão kia, nhưng ông ta không nhìn anh cái nào.

Kể cả những người đứng bên cạnh ông ta.

Đây chính là Nhị trưởng lão của thôn Dược Vương.

“Trưởng lão, Tiêu Hồng được đưa đến rồi”, người bên cạnh nói.

“Ồ”.

Ông lão đặt chén trà xuống, lướt mắt nhìn Tiêu Hồng, bình thản nói: “Cậu chính là Tiêu Hồng sao?”.

“Đúng vậy, không biết trưởng lão tìm tôi có chuyện gì?”.

“Tôi ra ngoài một chuyến rồi trở về, phát hiện hòm thuốc của tôi bị thiếu một vị thuốc, là một vị thuốc độc. Sau khi hỏi Vương Nhất thì nó đã khai hết rồi”, Nhị trưởng lão nhấc chén trà lên tiếp tục uống, giọng nói chậm rãi: “Thằng con trai này của tôi không giỏi nói dối, thủ đoạn cũng rất vụng về, nó cố ý dùng vị thuốc độc kia của tôi hại một đệ tử mới nhập môn, sau đó giá họa cho các cậu, muốn ép các cậu thỏa hiệp, nhưng không ngờ lại thất bại, vì các cậu đã chữa khỏi cho đệ tử kia…”

“Nếu Nhị trưởng lão đã biết rõ đầu đuôi ngọn ngành mọi chuyện, thì tôi nghĩ trong lòng ông đã biết là ai đúng ai sai rồi”, Tiêu Hồng nói.

“Đương nhiên là thằng con trời đánh của tôi sai rồi, hơn nữa còn sai rất nghiêm trọng. Nhưng… tôi có một điều rất tò mò, không biết cậu có thể trả lời tôi không?”.

“Nhị trưởng lão muốn biết điều gì?”.

Chỉ thấy Nhị trưởng lão bỗng ngẩng phắt đầu lên, đôi mắt sáng ngời, lạnh lùng nói: “Loại thuốc độc này của tôi, nếu như không có thuốc giải, thì cho dù là tôi cũng không thể dùng châm bạc để giải được. Tại sao một đệ tử tép riu như cậu lại có thể giải độc dễ dàng như vậy? Cậu… có thể nói cho tôi biết nguyên nhân không?”.

Ông ta vừa dứt lời, bầu không khí trong nhà thờ tổ bỗng giảm đi mấy độ.

Tất cả mọi người xung quanh đều đổ dồn mắt nhìn Tiêu Hồng…

Tiêu Hồng trầm mặc.

Anh lặng lẽ nhìn Nhị trưởng lão.

Nhị trưởng lão cũng nhìn anh.

Trong đôi mắt già nua đục ngầu kia lóe lên một tia sáng khó nắm bắt…

Cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng.

“Haizz”.

Tiêu Hồng thở dài.

Anh biết mình không thể tiếp tục làm theo kế hoạch trước đó nữa, nếu không chưa làm xong việc thì đã bị lộ rồi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui