Vương Kiều đã thua!
Nhị trưởng lão của thôn Dược Vương… cứ thế thua cuộc. . Truyện Mạt Thế
Mọi người trợn mắt há mồm, đầu óc ong ong, còn tưởng là mình nhìn nhầm.
Thậm chí không ít người còn lấy tay day mắt.
Nhưng… sự thật rành rành trước mắt.
“Bố!”.
Vương Nhất gào lên, lập tức lao tới.
Nhưng một bóng người nhanh hơn anh ta một bước, chặn trước mặt Vương Kiều, ngăn anh ta lại.
Tất cả mọi người đều nín thở.
Người kia là Lâm Chính!
“Tiêu Hồng! Anh đừng hòng làm hại bố tôi!”, Vương Nhất kêu lên.
“Tiêu Hồng, nếu cậu dám động đến một sợi tóc của trưởng lão, thì thôn Dược Vương sẽ băm vằm cậu, khiến cậu chết không có chỗ chôn!”.
Những người khác cũng nhao nhao kêu lên, tức giận nhìn Lâm Chính.
Lâm Chính cười nhạt, xoay người lại nhìn bọn họ.
“Các anh cuống quýt lên làm gì vậy? Chẳng lẽ các anh ngầm thừa nhận Nhị trưởng lão đã thua sao?”.
“Ơ…”, bọn họ biến sắc, ánh mắt dao động, không biết nên nói gì cho phải.
Lâm Chính thấy thế, xoay người vung cánh tay lên, định nện vào trán Vương Kiều vẫn chưa kịp bò dậy.
Nếu trúng đòn này thì e rằng Vương Kiều không chết cũng sẽ bị phế.
“Dừng tay! Dừng tay!”.
Vương Nhất gào lên, chặn người ở phía trước.
Lâm Chính dừng tay, trầm giọng nói: “Nếu các anh muốn ngăn cản tôi thì phải thừa nhận Vương Kiều đã thua, còn tôi thắng, nếu không các anh không có quyền!”.
“Thua rồi! Thua rồi! Bố tôi đã thua! Tiêu sư huynh, xin anh đừng làm hại bố tôi nữa, tôi xin anh đấy!”, Vương Nhất không còn cách nào khác, nước mắt giàn giụa, quỳ mọp xuống đất, khổ sở kêu lên.
Các đệ tử khác cũng bất đắc dĩ, thở dài không nói gì.
Ngay cả Vương Kiều cũng không đấu lại được Lâm Chính, bọn họ ai dám ngăn cản?
Bây giờ chỉ có thể đầu hàng nhận thua…
Lâm Chính mỉm cười, thu tay lùi lại.
Đám người Vương Nhất vội vàng chạy tới, đỡ Vương Kiều dậy.
“Nhị trưởng lão, nếu ông đã thua, thì phiền ông nhanh chóng thực hiện lời hứa trước đó, dập đầu nhận lỗi với tôi đi”, Lâm Chính cười nói.
“Thua cái gì chứ? Tôi… tôi không thua! Chúng nó không thể đại diện cho tôi được!”, Vương Kiều đẩy những người bên cạnh ra, nổi giận gầm lên.
“Vương trưởng lão, ông còn muốn đánh nữa sao?”.
“Tôi còn chưa ngã xuống, sao có thể coi là thua chứ? Chúng ta tiếp tục!”, vẻ mặt Vương Kiều không cam lòng.
“Trưởng lão Vương Kiều, nếu ông muốn đánh thì tôi có thể đánh cùng ông, nhưng tôi phải nói cho ông biết, nếu tiếp tục đánh, tôi lỡ tay giết ông, đến lúc đó mong ông đừng hối hận”, Lâm Chính nói.
“Láo toét! Cậu… cậu… sao tôi có thể bị cậu đánh bại được chứ?”.