Nhưng châm của Lâm Chính đã đâm vào người ông ta, lập tức có hiệu quả.
“A!”.
Vương Kiều hét lên thảm thiết, lùi lại liên tục, rồi ngồi xuống đất, toàn thân run lẩy bẩy.
“Bố!”.
Vương Nhất gào lên, cùng đám người Kiều Chiến Bắc vội vàng xông tới.
“Hả?”.
Thương Miểu ngạc nhiên.
“Cậu Tiêu Hồng này cũng mạnh quá đấy!”.
Đám Phương sư tỷ mắt chữ A mồm chữ O, da đầu tê dại.
“Vương Kiều, gân mạch toàn thân của ông đã bị châm bạc của tôi xuyên thấu, ông đã không thể dùng khí, lại càng không thể thi triển châm bạc được nữa. Bây giờ tôi chỉ cần bước tới rút một cây châm ra, thì ông sẽ gân mạch đứt đoạn, thần tiên cũng không cứu được! Vương Kiều, ông thua rồi!”, Lâm Chính bình thản nói, sau đó cất bước đi tới.
“Tiêu Hồng! Cậu đừng ức hiếp người quá đáng! Đứng lại!”.
“Nếu anh dám động đến bố tôi, tôi sẽ băm vằm anh ra!”.
“Tiêu Hồng, cậu thật là to gan! Dám làm trưởng lão bị thương! Cậu có biết mình đang làm gì không?”.
“Tiêu Hồng, cậu điên rồi!”.
“Láo toét!”.
Bọn họ tức giận chửi mắng, chặn ở phía trước định ngăn cản Lâm Chính.
Nhưng Lâm Chính phớt lờ.
“Tôi và trưởng lão giao thủ là so tài một cách công bằng! Các anh không được phép ngăn cản! Nếu ai ngăn cản thì đừng trách tôi không khách khí!”.
Dứt lời, Lâm Chính hành động, định rút châm trên người Vương Kiều ra.
“Hả?”.
Tất cả mọi người đều giật nảy mình.
“Tiêu Hồng! Mau dừng tay!”, Thương Miểu cả kinh, vội vàng kêu lên.
Nhưng lời nói của bọn họ không có bất cứ tác dụng gì…
Vương Nhất bị đẩy ra.
Kiều Chiến Bắc cũng bị Lâm Chính đá cho ngã lăn ra đất.
Không ai cản được anh!
Anh giống như một ngôi sao băng, xuyên qua bọn họ rồi đứng trước mặt Vương Kiều.
Do gân mạch trúng châm, nên toàn thân Vương Kiều đang run lên bần bật, ông ta ngẩng đầu lên nhìn Lâm Chính chằm chằm.
Ánh mắt đó vẫn là sự không cam lòng sâu sắc.
Nhưng vô ích.
Lâm Chính không chút nương tay, hạ tay xuống định rút châm bạc ra.
Nếu rút châm ra, Vương Kiều không chết cũng bị phế!
Nhưng đúng lúc ngàn cân treo sợi tóc này!