Châm bạc đi vào cơ thể, gân xanh toàn thân anh ta nổi lên, giống như to thêm một vòng, cứ như con gấu nổi giận, nhào về phía Lâm Chính.
“Tiêu Hồng, cậu chết đi cho tôi!”.
Một nắm đấm to lớn vung tới, hung dữ tàn bạo.
Lâm Chính lại rất bình tĩnh, trở tay chụp lấy nắm đấm đó.
Bộp!
Tiếng động vang lên, nắm đấm dừng lại.
“Hả?”.
Hùng Giới Thiên sửng sốt.
“Tôi không muốn đánh với anh, nhưng anh đã dồn ép người như vậy thì không trách được tôi!”.
Lâm Chính hừ lạnh, bỗng nhiên dùng sức, hất tay đang chụp nắm đấm của Hùng Giới Thiên đi.
Vèo!
Cơ thể Hùng Giới Thiên bay ra xa, va vào đám đông, làm một nhóm đệ tử té ngã…
“Đánh hay lắm!”.
“Tiêu sư huynh, hay lắm!”.
“Cố lên, để anh ta biết sự lợi hại của anh!”.
Đám người Tiết Phù nhìn thấy Lâm Chính nhẹ nhàng hóa giải đòn tấn công của Hùng Giới Thiên, lập tức vui mừng, vội vàng kích động hô lên.
“Khốn nạn!”.
Hùng Giới Thiên gầm lên, vẫn không chịu thua, lại bò dậy lao về phía Lâm Chính.
Lâm Chính thầm hừ, đã hơi mất kiên nhẫn, ra tay cũng không nể nang gì, đánh mạnh vào bụng của Hùng Giới Thiên một quyền.
“Ư!”. . Truyện Quân Sự
Hùng Giới Thiên ôm bụng, mặt nhăn nhó.
Rõ ràng uy lực của một quyền này không thể xem thường.
Nhưng cơ thể của Hùng Giới Thiên từng dùng thuốc cải tạo, độ mạnh đáng kinh ngạc. Mặc dù phải chịu cơn đau kịch liệt, nhưng hành động lại không bị ảnh hưởng, trở tay đánh về phía Lâm Chính một quyền.
Lâm Chính nhanh tay lẹ mắt, lập tức giơ cánh tay kia lên đỡ.
Ầm!
Tiếng động nặng nề vang lên.
Hai chân Lâm Chính trượt lùi trên mặt đất mấy mét.
Không thể không nói sức mạnh của Hùng Giới Thiên quả thật đáng kinh hãi.
“Á!”.
Anh ta lại gào lên, nhào về phía Lâm Chính.
Lâm Chính nhíu mày.
Nếu Hùng Giới Thiên cố chấp xông đến, thể lực tiêu hao quá nhiều chỉ sẽ ảnh hưởng đến kế hoạch sắp tới, vẫn nên dùng châm bạc thôi.
Nghĩ rồi, anh lập tức huơ ngón tay.
Vèo vèo vèo…
Vô số cây châm bạc bay đi, đâm vào người Hùng Giới Thiên.