“To gan! Tiêu Hồng! Lẽ nào cậu cũng tạo phản giống như bọn chúng?”, Nhan Tam Khai phẫn nộ, chỉ vào Lâm Chính quát.
Thương Miểu lập tức chạy lên, mỉm cười: “Trưởng thôn bớt giận! Tiêu Hồng trẻ tuổi không hiểu chuyện nên mới làm ra hành động lỗ mãng như vậy, chúng tôi sẽ khuyên nhủ đàng hoàng!”.
“Mau kéo cậu ta ra”, Nhan Tam Khai phất tay, bực dọc nói.
“Vâng, vâng…”.
Thương Miểu vội vàng kéo tay áo Lâm Chính, vô cùng sốt ruột: “Cậu bị gì vậy? Đi mau! Đi thôi!”.
“Sư huynh, anh đừng làm chuyện lỗ mạng!”.
“Chuyện này cậu đừng can thiệp vào, nếu bị bọn họ coi là đồng bọn thì nguy!”.
Đám người Phương sư tỷ, Tiết Phù cũng vội vàng tiến lên khuyên nhủ.
Lâm Chính nhìn bọn họ, thản nhiên hỏi: “Vậy là các người có thể trơ mắt nhìn bọn họ dùng người sống làm thuốc dẫn, làm chuyện trái đạo đức, trời đất không dung?”.
“Chuyện đó…”.
Đám người Tiết Phù câm nín.
“Cậu quan tâm nhiều vậy làm gì? Hôm nay là ngày tốt để cậu mở xương, cậu mau quay lại, ngoan ngoãn đợi người bên trên đến đây mở xương cho cậu. Nếu cậu mở xương, tiền đồ sẽ rộng mở! Mấy người phản bội đó liên quan gì đến cậu?”, Thương Miểu tức giận giậm chân, vội vàng quát lên.
Lâm Chính lại lắc đầu, lạnh lùng nói: “Tiền đồ? Tương lai? Nếu sống tiếp với thân phận một kẻ súc sinh, tiền đồ và tương lai có tốt thì ích gì? Tôi muốn mình có thể làm một con người đứng ở đây, chứ không phải súc sinh!”.
Nghe anh nói vậy, bọn họ đều không lên tiếng.
Tất cả mọi người mở to mắt, ngây ngốc nhìn đệ tử Tiêu Hồng.
Hiện trường vô cùng yên tĩnh.
“Ý cậu là gì?”, Nhan Tam Khai hít sâu một hơi, hỏi.
“Thả những đệ tử đó ra, ngoài ra, thả hết toàn bộ người làm thuốc dẫn trong thôn đi!”, Lâm Chính bình tĩnh nói.
“Nói vậy là cậu cũng giống như những người này, phản bội lại thôn Dược Vương?”, vẻ mặt Nhan Tam Khai trở nên lạnh lùng hơn.
Nhiệt độ ở xung quanh cũng bắt đầu hạ xuống.
Lâm Chính chắp hai tay sau lưng, lạnh nhạt nhìn ông ta.
“Được! Được! Nếu cậu đã quyết định như vậy thì không thể trách tôi được. Tôi vốn muốn đào tạo cậu, nhưng không ngờ cậu lại chấp mê bất ngộ. Nếu đã không có lòng trung thành với thôn Dược Vương thì cậu có thiên phú cao cũng vô ích. Tôi sẽ hủy diệt cậu!”, Nhan Tam Khai phất tay: “Ra tay, bắt hết tất cả, xử quyết làm thuốc dẫn!”.
“Vâng, thưa trưởng thôn!”.
Người của thôn Dược Vương ở xung quanh xông tới.
Vừa ra tay đã là bốn người của thôn Dược Vương. Không phải đệ tử, tất cả là đội quân tinh nhuệ.
Dù sao thì cũng là người đánh bại Nhị trưởng lão nên sao đám đệ tử thông thường có thể đối phó được chứ?
Thế nhưng bốn người này vẫn đánh giá thấp thực lực của Lâm Chính. Bọn họ lao ra, Lâm Chính phất tay.
“Cẩn thận châm bay”, có một vị nguyên lão kêu lên. Thế nhưng không còn kịp nữa.
Vụt! Vụt…