“Tiêu sư huynh”, Tiết Phù cũng hét lên và ngã ra đất. Tình huống này đừng nói là con người, ngay cả đến con kiến cũng không thoát được.
Vậy nhưng…mọi chuyện vẫn chưa kết thúc
Đội trưởng đội cận vệ hét lớn: “Cửu Huyền Phệ Độc Trận”.
“Mở ra”, đám người của đội cận vệ hô vang, tiếp tục lấy ra những cái chuông và lắc liên tục.
Ting! Ting!…
Đám đông nhốn nháo, ngay sau đó có tiếng hét vang lên. Tất cả quay qua nhìn thì thấy một lượng lớn rắn độc, ếch độc, dơi độc, nhện độc bị thu hút bởi tiếng chuông đang di chuyển tới.
“Đây là những độc vật siêu cấp do người của đội cận vệ nuôi! Đừng nói dịch độc do chúng tiết ra, chỉ riêng bề mặt da của chúng thôi cũng được tổng hợp từ chín chín tám mươi mốt loại độc dược mạnh nhất thế giới. Chỉ cần tiếp xúc là sẽ chết ngay tức khắc”, có vị trưởng lão lên tiếng.
Đám đông tái mét mặt. Chỉ thấy đội cận vệ phóng châm về phía những độc vật này.
Vụt vụt! Châm bạc ghim lên người chúng. Những con mắt của chúng lập tức biến thành màu đỏ.
“Độc tính của chúng đã trở nên mạnh hơn rồi”, có người kêu lên.
Ngay sau đó toàn bộ số độc vật này lao vào trong đám mây độc. Cảnh tượng đó thật sự là quá khủng khiếp.
Độc vật bò vào trong đám mấy nhiều màu và biến mất. Đám đông trố tròn mắt. Họ nín thở nhìn về phía đám mây. Chỉ thấy thi thoảng lại có âm thanh hết sức kỳ lạ từ trong đó phát ra.
“Chết chắc rồi. Lần này thì chết chắc rồi”.
“Đừng nói là Tiêu Hồng, dù có là thần tiên tới thì cũng sẽ bị độc vật của chúng ta giết chết thôi”.
“Đây chính là kết cục của việc đối đầu với thôn”.
“Không biết Tiêu Hồng có còn toàn thây hay không?”
Đám đông bàn tán, ai cũng cảm thấy sợ hãi. Sắc mặt Nhan Khả Nhi xám ngoét. Tiết Phù thì khóc nức nở.
“Tiết sư muội đừng khóc. Đó là do tên ngốc đó tự gây ra. Cậu ta vốn có một tương lai mà rất nhiều người ngưỡng mộ, thế nhưng lại cứ chán sống. Chẳng trách ai được hết. Đừng khóc nữa, nếu để các vị trưởng lão nhìn thấy thì không hay đâu”, Phương sư tỷ bước tới, cũng không biết là đang an ủi cô hay là đang chế nhạo Tiêu Hồng. Tiết Phù tuyệt vọng lắm, đành nín khóc.
Cuối cùng thì đám mấy độc cũng trở nên yên lặng. Đám đông nhìn chăm chăm.
“Chết rồi hả?”
“Chắc là vậy rồi”
“Hừ! Đợi lát nữa mây độc tan đi là có thể nhìn thấy thi thể của cậu ta”.
Đám mây độc dần tan ra.
“Nghe đây! Nếu cơ thể của tên phản đồ đó vẫn còn thì không được tùng xẻo, tôi muốn dùng cả thi thể để ngâm rượu, làm tiêu bản đặt ở đầu thôn để làm lời cảnh tỉnh cho người khác”, Nhan Tam Khai lạnh giọng quát lớn.
“Vâng,trưởng thôn”.
Người của đội cận vệ hô vang, sau đó bước tới để khiến đám mây độc tan nhanh hơn. Khi đám mây dần tan ra thì bước chân của đội cận vệ cũng chậm lại.
Bọn họ sững sờ nhìn vào khoảng không giữa đám mây. Một bóng hình vẫn đứng sừng sững ở đó.
Đó…chính là Lâm Chính. Anh giống như một cái cột lớn, đứng thẳng người. Cả cơ thể không hề hấn gì.
Bên cạnh anh là một lượng lớn xác các loại độc vật. Tất cả chúng đều bất động.
Nếu nhìn kỹ thì có thể thấy trên người đám độc vật này không hề có vết thương. Chỉ duy nhất là đôi mắt vốn đỏ như máu của chúng giờ biến thành màu đen kịt.