Bọn họ run lẩy bẩy, kinh hoàng bất an.
“Sao lại như vậy?”.
Nhan Tam Khai cũng giật mình, giọng nói run rẩy, vội vàng hô lên: “Mau! Mau! Mau xông lên! Tiếp tục xông lên! Giải quyết người đó!”.
Lần này, không ai dám nghe mệnh lệnh của Nhan Tam Khai.
Dù sao thực lực cũng chênh lệch quá lớn. Người đã chết trước đó đều là cao thủ thực lực siêu phàm ở thôn Dược Vương, thế mà bọn họ còn không có sức lực để phản kích đã bị Lâm Chính giết chết.
Sự chênh lệch này chắc chắn không phải dùng số lượng là có thể bù đắp.
“Tam Khai, đừng bảo bọn họ xông lên nữa. Người này dùng cấm thuật, bọn họ không phải đối thủ”.
Người bên trên chắp tay sau lưng, bình tĩnh tiến lên.
“Cấm thuật?”.
Nhan Tam Khai sửng sốt, sau đó cười nhạt: “Nói tới cấm thuật, thôn Dược Vương sao phải sợ cậu ta? Chúng ta cũng dùng là được rồi!”.
“Cấm thuật của chúng ta có lẽ không bằng cấm thuật của cậu ta!”.
Người bên trên nhìn chằm chằm Lâm Chính, nói: “Nếu tôi đoán không lầm, cấm thuật của cậu ta là một loại thuộc cấm thuật U Minh, là cấm thuật độc ác nhất, đáng sợ nhất, không phải cấm thuật bình thường có thể so sánh”.
“Cấm thuật U Minh?”.
Nhan Tam Khai ngạc nhiên không thôi.
Ngay cả người bề trên cũng phải kiêng dè, có thể thấy cấm thuật này cao siêu đến mức nào.
“Thủ Mệnh, Hùng Giới Thiên!”.
Lúc này, Lâm Chính hô lên.
“Tiêu… Tiêu Hồng sư đệ, sao vậy?”.
Thủ Mệnh cũng lắp bắp, run rẩy trả lời.
“Mọi người qua đây, giúp tôi bảo vệ thi thể của Khả Nhi, đừng để ai đến gần cô ấy!”, Lâm Chính lạnh lùng nói.
“Được… Được…”.
“Sư huynh, anh yên tâm…”.
Bọn họ run rẩy đến gần, ngay cả xưng hô cũng thay đổi, vô cùng sợ Lâm Chính.
“Cậu không phải Tiêu Hồng đúng không?”.
Lúc này, người bên trên lên tiếng.
Chỉ một câu đơn giản lại khiến mọi người kinh ngạc.
“Vì sao ông lại nói như vậy?”, Nhan Tam Khai ngạc nhiên không thôi.
“Trước đó bên phía Ngũ trưởng lão Thương Miểu đột nhiên xuất hiện một thiên tài tuyệt thế đã khiến tôi hơi nghi ngờ. Bây giờ cậu ta lại sử dụng cấm thuật U Minh càng khiến tôi sinh nghi. Loại cấm thuật này không thể nào xuất hiện ở thôn Dược Vương, nếu nói là ngộ ra từ bia đá của tổ tiên thì với tính cách của tổ tiên thôn Dược Vương, sao lại ghi chép cấm thuật độc ác, đáng sợ này lên bia đá? Đây là chuyện không thể! Nếu vậy thì có thể chứng minh cậu ta không phải người của thôn Dược Vương!”.
Người bên trên bình tĩnh nói.
Ông ta vừa dứt lời, tất cả mọi người đều xôn xao.
“Cái gì? Tiêu Hồng là gian tế?”.
“Tuyệt đối không thể! Tôi nhớ Tiêu Hồng trước kia rất bình thường, không tính là xuất chúng, sao đột nhiên lại lợi hại như vậy?”.