“Rốt cuộc cậu là ai?”.
Nhan Tam Khai nghiến răng nghiến lợi, lớn tiếng quát.
“Tôi là người đến giết các ông!”.
Người đó nói giọng khàn khàn, đưa tay nắm lớp da trên cổ, xé xuống.
Soạt!
Một mặt nạ da người được xé xuống, lộ ra một gương mặt tuấn tú như thiên thần.
“Thần y Lâm!”.
Ngay lập tức có người kêu lên kinh ngạc.
Tất cả mọi người đều chấn động.
Không ai ngờ Tiêu Hồng là kẻ địch hàng đầu của thôn Dược Vương trước kia, thần y Lâm!
Không ai ngờ thần y Lâm lại xuất hiện ở đây!
Gương mặt này quá chấn động!
Đầu óc tất cả mọi người đều vang ầm một tiếng, trở nên trống rỗng!
“Sao lại là anh ta?”.
“Không phải anh ta… chết rồi sao?”.
Người của thôn Dược Vương trợn tròn mắt, tất cả đều không thể chấp nhận được.
“Thần… thần y Lâm? Cậu lại là thần y Lâm? Sao có thể như thế? Trước kia không phải cậu đã dùng Nghịch Chuyển Châm Pháp làm mệnh mạch tổn thương, mất mạng rồi sao? Vì sao cậu vẫn còn sống?”, Nhan Tam Khai chỉ vào Lâm Chính, vẻ mặt kích động.
“Ông có tận mắt nhìn thấy tôi chết không?”.
Lâm Chính nghiêng đầu, vẻ mặt lạnh lùng nhìn ông ta.
“Chuyện này…”, Nhan Tam Khai câm nín.
“Tôi đã nói rồi, y thuật của thôn Dược Vương các người chỉ đến thế mà thôi! Các người hoàn toàn không biết thế nào mới là y thuật chân chính. Các người chỉ là một đám ếch ngồi đáy giếng, tự cho mình là đúng, tự cho mình tài giỏi. Trên thực tế, các người lại rất thiếu hiểu biết”, Lâm Chính nói, giọng khàn khàn.
“Cậu… Cậu dám sỉ nhục thôn Dược Vương chúng tôi?”, Nhan Tam Khai vô cùng tức giận.
“Sỉ nhục đấy thì sao?”, Lâm Chính lạnh lùng nói.
“Cậu, cậu, cậu…”, Nhan Tam Khai tức giận đến mức suýt không nói nên lời.
“Thần y Lâm! Cậu nói chúng tôi hoàn toàn không biết thế nào là y thuật chân chính, vậy cậu có thể biết được thế nào là độc thuật chân chính không? Thôn Dược Vương chúng tôi không còn là thôn Dược Vương trước kia nữa! Chúng tôi đi con đường độc thuật, y thuật mạnh thì có hơn được độc của chúng tôi không? Chúng tôi muốn ai chết thì người đó phải chết, dù y thuật người đó có cao đi nữa cũng không cứu được!”, người bên trên lạnh lùng hừ liên tục, khinh thường nói.
“Ông sai rồi, cái gọi là độc cũng chỉ là một thể loại của y thuật! Cực hạn của độc là sống cũng là chết! Khi lĩnh ngộ y thuật đến trình độ cao nhất thì sao có thể không biết độc là thứ gì?”, Lâm Chính lắc đầu.
“Bớt nói nhảm, chết đi cho tôi!”.
Người bên trên không muốn nói thêm, khẽ giọng quát, lại phất tay.
Vèo vèo vèo vèo…
Lần này ông ta phóng ra nghìn vạn cây châm bạc, dùng khí điều khiển chúng bay đến xung quanh Lâm Chính.