Một số người của thôn Dược Vương ở quá gần không kịp tránh đi, bị khí ý bắn lên mặt.
“Á!”.
Bọn họ gào lên thảm thiết, da thịt trên mặt chảy xuống giống như khối băng tan, không lâu sau cả người cũng tan rã.
“Cái gì?”.
Người xung quanh thấy vậy thì sợ đến mức suýt mất hồn, chạy như điên ra ngoài.
Không ai dám đến gần mây độc đó.
Chỉ cần dính phải một ít, cơ thể sẽ bị ăn mòn.
E rằng axit ăn mòn mạnh nhất cũng không bằng một phần nghìn của nó…
Mây độc sôi trào, hơn nữa còn không ngừng xoay tròn, giống như một quả cầu lửa khổng lồ. Người ngoài nhìn vào mà sởn tóc gáy, linh hồn cũng phải run rẩy.
Chỉ riêng một luồng khí độc là có thể làm tan chảy một người trưởng thành, nếu ở giữa mây độc thì sẽ thế nào?
Chỉ sợ ngay cả mảnh vụn… cũng không còn ấy chứ.
Bọn họ run rẩy, hết sức hoảng sợ.
“Thần y Lâm kia… chắc tiêu rồi nhỉ?”.
Trên đỉnh núi bên ngoài thôn, Thủ Mệnh và Hùng Giới Thiên dẫn theo vài đệ tử và thi thể của Nhan Khả Nhi nằm sấp bên cạnh tảng đá nhìn cảnh tượng đáng sợ ở trung tâm thôn.
“Tiêu rồi! Chắc chắn là tiêu rồi!”.
“Mây độc… e rằng có thể làm một tòa lầu cao trăm tầng tan rã thành bột phấn, đừng nói tới là một con người”.
“Đây là thực lực của người bên trên sao? Thật… Thật là đáng sợ!”.
“Chúng ta lại vọng tưởng đối đầu với một người như vậy…”.
“Thế này còn gọi là con người sao?”.
Răng bọn họ đánh vào nhau cầm cập.
“E rằng thần y Lâm không sống nổi… Các người nhân cơ hội người trong thôn vẫn chưa để ý đến mà chạy mau đi!”, Thủ Mệnh nghiêng đầu, nghiêm túc nói.
“Sư tỷ, chúng ta… có thể chạy đi đâu? Sức mạnh của thôn chị cũng biết, dù chúng ta có chạy đến chân trời góc bể… e rằng cũng sẽ bị bắt về lại”, một người khóc lóc nói.
“Thế cậu muốn thế nào?”, Thủ Mệnh trừng mắt hỏi anh ta.
“Chi bằng chúng ta… giao thi thể của cô Nhan Khả Nhi cho thôn, sau đó nhận tội với thôn, có lẽ… còn có một tia cơ hội…”, đệ tử đó run rẩy nói.
“Nhận tội với thôn? Cậu điên rồi? Chúng ta đã phản bội thôn, làm sao thôn có thể tha cho chúng ta?”, Hùng Giới Thiên quát khẽ.
“Hùng sư huynh, vậy anh nói phải làm sao đây? Chạy thì không thoát, chẳng lẽ ở đây đợi chết?”, đệ tử đó âm thầm hừ, nói.
“Các người…”.
Hùng Giới Thiên còn muốn nói gì đó, nhưng Thủ Mệnh lại ngắt lời anh ta.
“Hùng sư đệ, không cần nói nữa, con người đều có chí riêng, nếu bọn họ muốn đi thì để bọn họ đi đi!”, Thủ Mệnh nói.
“Sư tỷ, chuyện này…”.
“Lúc đầu hành động tôi đã nói rồi, nếu không muốn thì có thể rút ra, tôi sẽ không ép buộc các cậu làm bất cứ chuyện gì. Mỗi một quyết định đều tùy theo mong muốn của bản thân các cậu, nhưng điều kiện tiên quyết là các cậu cũng phải tự chịu hậu quả! Bây giờ các cậu lựa chọn nhận tội với thôn, tôi cũng sẽ không ngăn cản các cậu!”, Thủ Mệnh bình tĩnh nói.