“Chúc mừng bề trên thành thần”.
“Thành thần sao? Chắc chưa tới mức đó nhưng dù sao đó cũng chỉ là vấn đề sớm hay muộn mà thôi. Tôi đi lấy nhân hoàn, các người chờ ở đây đi”, nói xong, ông ta bèn bay về vùng mây độc vẫn chưa tiêu tan.
Đám đông nín thở. Mây độc chưa tan, người thường mà tiếp xúc chỉ có chết chắc. Chỉ có người bề trên là chẳng hề hấn gì. Những người còn lại của thôn đều tỏ ra sợ hãi và kính nể.
“Bề trên”, đúng lúc này có tiếng hô vang lên.
Người bên trên khựng bước, quay qua nhìn. Người vừa lên tiếng chính là Nhan Tam Khai.
“Sao thế?”, ông ta hỏi.
Nhan Tam Khai chỉ trố tròn mắt, run rẩy chỉ về đám mây độc phía trước với đôi mắt sợ hãi giống như đang nhìn thấy thứ gì đó ghê gớm lắm.
“Hả?”, người bề trên cũng nhìn theo. Ông ta phát hiện, ở hướng mà Nhan Tam Khai đang chỉ có một bóng hình và cũng chính là nhân hoàn.
Thế nhưng lúc này bóng hình đó đang cử động. Hơn nữa hình như còn đang di chuyển về phía bọn họ.
“Cái gì?”
Người bề trên sững sờ. Cả hiện trường bàng hoàng.
“Không thể nào? Cậu ta…vẫn chưa chết sao?”
Tiếng kêu thất thanh vang lên. Mọi người chỉ cảm thấy đầu óc trống rỗng. Khí độc khủng khiếp như vậy mà không khiến cậu ta bốc hơi được sao? Khả năng tồn tại của người này có phải là quá khủng khiếp không…
Mọi người cảm thấy hoảng sợ. Người bề trên ở gần đó thì chau mày. Họ thấy khí độc trước mặt khẽ dao động rồi được tách ra. Sau đó là bóng dáng một người dìu một thân hình nhỏ bé khác xuất hiện.
Hai người đó chính là Lâm Chính và Tiết Phù.
“Hả “.
“Tiết sư muội”
“Cô ấy vẫn còn sống sao?”
“Cô ấy được thần y Lâm cứu sống rồi”.
“Chuyện gì vậy? Tại sao thần y Lâm vẫn chưa chết?
“Với độc tố khủng khiếp như thế mà cậu ta…vẫn sống sao?”
“Lẽ nào đám độc đó không có tác dụng gì với cậu ta?”
“Phải làm sao đây?”, ai cũng tái mặt, nhìn chăm chăm Lâm Chính. Họ cảm giác não không thể hoạt động được nữa.
“Không thể nào!”, vài người bước tới, trố tròn mắt.
“Không thể nào! Sao cậu có thể khinh thường vạn luyện chi độc của tôi như vậy? Tại sao có thể khinh thường mây độc của tôi? Không thể?”, lúc này, ngay cả đến bề trên cũng không dám tin. Ông ta không thể chấp nhận được.
“Tôi đâu có khinh thường, mà thực tế là độc của ông..đã xâm nhập vào cơ thể của tôi rồi!”, Lâm Chính điềm đạm nói.
“Vậy tại sao cậu vẫn chưa chết?”, người bề trên trố tròn mắt.
“Nguyên nhất rất đơn giản, độc của ông đã hòa làm một với tôi rồi”.
“Hòa làm một sao?”, người đàn ông nghe như sét đánh ngang tai. Ông ta chưa bao giờ nghe thấy chuyện nào như thế.
Thế nhưng một giây sau, cảnh tượng kinh hoàng cũng đã diễn ra. Lâm Chính ấn tay trước ngực.