“Hùng sư đệ, đừng nhiều lời với bọn họ nữa, thần y Lâm và người bề trên đều đã chết, người trong thôn đã không còn bị kiềm hãm nữa. Chúng ta phải nhanh chóng rời khỏi đây, nếu còn không đi thì không kịp nữa đâu”, Thủ Mệnh khẽ quát.
Hùng Giới Thiên gật mạnh đầu, lập tức xông tới, định đẩy những người đang ngăn cản ra.
“Đừng hòng đi!”.
“Đứng lại!”.
Bọn họ lập tức ngăn cản Hùng Giới Thiên.
Hùng Giới Thiên tuy to xác, nhưng ngặt nỗi bị thương quá nặng, không thể chống lại được nhiều người như vậy, nhanh chóng bị mấy đệ tử liên thủ ấn xuống đất.
“Khốn kiếp!”.
Thủ Mệnh nghiến răng, buông thi thể Nhan Khả Nhi ra, xông tới giúp đỡ.
Hai bên đánh nhau túi bụi.
“Hử?”.
Tiếng đánh nhau thu hút sự chú ý của đám người Nhan Tam Khai.
“Trưởng thôn, là lũ phản bội kia!”.
“Bắt bọn chúng lại đây!”.
“Vâng”.
Mấy cao thủ xông tới, nhanh chóng bắt đám người Thủ Mệnh tới.
Dù sao bọn họ cũng có ít người, lại đang bị thương, không thể phản kháng được.
“Quỳ xuống!”.
Cao thủ quát, ép Thủ Mệnh và Hùng Giới Thiên quỳ xuống đất. . truyen bac chien
“Trưởng thôn, trước đó chúng tôi bị Thủ Mệnh và Hùng Giới Thiên dụ dỗ mê hoặc, nên mới phạm sai lầm lớn. Bây giờ chúng tôi đưa hai người bọn họ và thi thể cô chủ đến tạ tội, mong trưởng thôn cho chúng tôi một cơ hội nữa”.
Những đệ tử kia quỳ xuống đất, dập đầu nói với Nhan Tam Khai, thái độ rất thành khẩn.
“Các cậu biết sai mà sửa, tốt lắm”, Nhan Tam Khai gật đầu hài lòng.
“Cảm ơn trưởng thôn”.
Mấy người mừng rỡ.
Nhưng Nhan Tam Khai bỗng quay mũi giáo: “Nhưng các cậu phản bội thôn Dược Vương, tội không thể tha! Có lần thứ nhất sẽ có lần thứ hai, thứ ba! Cho dù các cậu đã tỉnh ngộ thì cũng không thể tha thứ được! Người đâu! Giết bọn họ, dùng làm thuốc dẫn!”.
“Vâng!”.
Các cường giả ở nên cạnh đồng loạt xông tới, dẫn ngay đám người này đi.
“Trưởng thôn, đừng mà!”.
“Chúng tôi không muốn chết!”.
“Xin hãy tha cho chúng tôi!”.
Các đệ tử la hét xin tha, nhưng vô ích.
Bọn họ nhìn Thủ Mệnh với ánh mắt tuyệt vọng, hối hận muốn chết.
Mấy cao thủ nhanh chóng giết chết mấy đệ tử phản bội.