Chỉ thấy Lâm Chính lại nhảy cái nữa, hạ xuống trước mặt Nhan Tam Khai.
“Thần y Lâm, cậu… cậu muốn làm gì?”.
Nhan Tam Khai sợ đến mức lùi lại liên tục.
“Điều này còn phải hỏi sao? Đương nhiên là giết người rồi!”.
Lâm Chính bình thản nói, giơ tay chộp lấy Nhan Tam Khai.
“A! Tao giết mày!”.
Nhan Tam Khai hét lên, thấy không chạy được, liền nhón châm bạc đâm về phía Lâm Chính.
Phập!
Châm độc đâm vào người anh!
Nhưng… hoàn toàn không có tác dụng gì!
Ngay cả bom độc của người bề trên cũng không làm gì được Lâm Chính, thì chút độc này của ông ta không đáng để vào mắt.
Nhan Tam Khai run rẩy nhìn, đầu óc đã trống rỗng.
Ông ta không biết làm thế nào để giết được Lâm Chính, làm thế nào để tự cứu mình…
“Xem ra cứ thế giết ông thì hời cho ông quá”.
Lâm Chính bình thản nói với Nhan Tam Khai.
“Cậu… cậu không thể giết tôi được, nếu không… nếu không…”, Nhan Tam Khai còn định đe dọa Lâm Chính, nhưng không biết nên nói gì cho phải.
Đúng lúc này.
Rắc!
“A!”.
Nhan Tam Khai hét lên thảm thiết.
Một cánh tay của ông ta đã bị Lâm Chính bẻ gãy.
Nỗi đau đớn dữ dội khiến ông ta gần như ngất đi.
Nhưng ông ta mới kêu được mấy tiếng, thì cánh tay còn lại cũng bất ngờ bị bẻ nốt…
“Nếu ông đã thích giết người, chế thành thuốc dẫn như vậy, thì hôm nay tôi cũng sẽ chia xác ông ra”.
Lâm Chính lạnh lùng nói, bàn tay giật từng miếng trên người Nhan Tam Khai.
Thủ pháp thành thạo, như đầu bếp đang cắt thịt bò…
Mọi người đều trố mắt ra nhìn, sống lưng lạnh toát.
Chỉ trong năm phút, Nhan Tam Khai… đã bị chia thành vô số mảnh nhỏ…
Thủ pháp chuyên nghiệp đến mức khiến da đầu mọi người tê dại.
“Được rồi, Nhan Tam Khai đã chết, chuẩn bị đến bước tiếp theo thôi”, Lâm Chính hít sâu một hơi, khàn giọng nói.
“Bước tiếp theo? Là gì vậy?”, Thủ Mệnh sửng sốt hỏi.
“Giết cả thôn!”, Lâm Chính lạnh lùng đáp.
Giết cả thôn?
Đầu óc của Thủ Mệnh và Hùng Giới Thiên đều trở nên trống rỗng.