“Chủ tịch Lâm?”, giọng nói vô cùng kích động của Khang Gia Hào ở đầu dây bên kia vang lên.
“Gia Hào! Đã xảy ra chuyện gì vậy? Tại sao tôi gọi cho Mã Hải không được? Cung Hỉ Vân cũng nhập viện nữa? Hơn nữa miếng đất của Huyền Y Phái sao lại bán cho người khác rồi? Trong thời gian tôi không có ở đây, đã xảy ra chuyện gì thế?”, Lâm Chính trầm giọng.
Khang Gia Hào thở dài: “Chủ tịch, sau khi cậu đi, mỗi ngày tôi đều gọi điện cho cậu mà không được”
“Tôi ở thôn Dược Vương. Có lẽ ở đó không có tín hiệu”.
“Hóa ra là vậy, chủ tịch. Cậu không biết, sau khi cậu đi vài ngày thì đã có một nhóm người tới uy hiếp chúng tôi”.
“Uy hiếp?”
“bọn họ tìm được giám đốc Mã, yêu cầu chuyển nhượng lại một nửa cổ phần của Dương Hoa và Huyền Y Phái cho họ. Họ sẽ trả giá tương xứng. Giám đốc mã không chịu, thế là họ trả thù. Giờ giám đốc Mã được chuyển tới một bệnh viên tư nhân ở Giang Thành để điều trị. Cô Cung Hỉ Vân và Từ Thiên thì trước đó bị tai nạn. Rất nhiều quản lý cấp cao của Dương Hoa gặp nạn. Không chỉ vậy, Dương Hoa còn bị rất nhiều đối thủ cạnh tranh khác tấn công. Tình hình vô cùng nghiêm trọng. Công ty suýt nữa còn bị người khác mua mất. Giám đốc Mã đành phải bán lại miếng đất của Huyền Y Phái, thủ tục đều là do tôi xử lý cả”, Khang Gia Hào tỏ ra bất lực.
“Nếu ông là người làm thủ tục thì chắc ông biết đối phương là ai chứ?”
“Nhà họ Yến!”
“Nhà họ Yến nào?”
“Nhà họ Yến ở Yên Kinh!”
“Yên Kinh?”
Lâm Chính tưởng mình nghe nhầm. Anh suy nghĩ một lúc mới lên tiếng: “Tôi không nhớ là ở Yên Kinh có nhà họ Yến đấy”.
“Yên Kinh có, nhưng nhà họ Yến không lớn lắm, hơn nữa cũng rất ẩn mình, vì vậy mọi người không quá chú ý. Chủ tịch Lâm chưa từng nghe thấy cũng là đương nhiên”, Khang Gia Hào lên tiếng: “Khả năng nhà họ Yến đối đầu với Dương Hoa có lẽ là thấp nhất, vì dù sao Dương Hoa cũng có nhiều mối quan hệ ở Yên Kinh, vì vậy tôi thấy chắc chắn nhà họ Yến chỉ là bình phong, phía sau họ còn còn một thế lực khác”.
“Chỉ là bức bình phong sao?”, Lâm Chính xoa cằm: “Có lẽ là vậy. Khang Gia Hào, ông có điều tra được gì không?”
“Tôi điều tra rồi, chỉ là…”, Khang Gia Hào ngập ngừng.
“Chỉ là làm sao?”
“Chỉ là…sau lưng nhà họ Yến có rất nhiều doanh nghiệp và công ty tài chính đa quốc gia, rất phức tạp. Chúng ta không thể nào điều tra ra được rốt cuộc thì bọn họ chịu sự chỉ đạo của nhà nào”, Khang Gia Hào nói.
“Cái gì?”, Lâm Chính lạnh mặt.
“Chủ tịch Lâm, tôi đoán là một vài tập đoàn tài chính trong nước đoán là cậu đã mất nên muốn cưa năm xẻ bảy Dương Hoa. Vậy nên mới liên minh với nhau để đối phó với chúng ta”, Khang Gia Hào lên tiếng.
“Nếu đã vậy thì tại sao phải thông qua nhà họ Yến? Như vậy chẳng phải là thừa sao?”
“Điều này…”, Khang Gia Hào á khẩu.
“Sự việc có lẽ không đơn giản như vậy. Mã Hải đang ở đâu?”, Lâm Chính hỏi.
“Ở một phòng khám Đông Y phía Nam Giang Thành chữa trị. Người chủ của nơi đó là bố vợ Mã Hải. Vậy nên có thể giúp ông ấy ở ẩn một thời gian”.
“Tô Nhu thế nào rồi?”