“Trúng độc lạ, ông đã mời nhà họ Liễu tới xem, người của học viện Huyền Y Phái cũng có mặt nhưng tạm thời vẫn chưa giải được độc”, ông cụ Trương trầm giọng.
“Vậy có ai nói cho mọi người biết Tô Nhu đã trúng độc như thế nào không?”, Lâm Chính lại hỏi.
Dứt lời, tất cả đều sững sờ. Bọn họ nhìn nhau. Ông cụ Trương cũng chau mày.
“Không phải cậu gây ra sao?”, một người lên tiếng.
“Đang yên đang lành tôi hại cô ấy làm cái gì?”, Lâm Chính hỏi ngược lại.
“Ai mà biết được”, người kia hừ giọng.
“Tôi nghĩ nên để Trương Tinh Vũ trả lời câu hỏi này thì đúng hơn”, Lâm Chính thản nhiên nói.
Trương Tinh Vũ nghe thấy vậy bèn tái mặt. Đám đông tưởng nghe nhầm, đồng loạt quay qua nhìn bà ta.
“Cậu…nói linh tinh cái gì vậy? Chuyện này…sao tôi biết được?”, Trương Tinh Vũ lắp bắp, vội vàng chối bỏ.
“Sao bà lại không biết? Độc tố mà Tô Nhu trúng phải không phải là do bà đưa cho sao?”, Lâm Chính hừ giọng.
“Cái gì?”, cả hiện trường sục sôi.
“Tinh Vũ! Rốt cuộc là thế nào”.
Ông cụ Trương đứng bật dậy, nhìn chăm chăm bà ta.
“Bố…con…con”, Trương Tinh Vũ khóc dở mếu dở, không biết phải giải thích như thế nào nữa.
“Lẽ nào đúng là mọi chuyện có liên quan tới con? Tốt nhất là con nên thành thật đi. Nếu không đừng trách ông già này”, ông cụ Trương tức giận hét lên.
“Bố, sự việc không phải như bố nghĩ đâu. Con gái con, sao con có thể hại được chứ? Còn về độc dược…độc dược…con…chỉ là…”, Trương Tinh Vũ lắp bắp, không nói nên lời.
Đám đông thấy vậy thì hiểu ra. Chuyện này chắc chắn có uẩn khúc. Có thể mọi thứ đúng như những gì Lâm Chính nói.
“Con…”, ông cụ Trương tức muốn chết.
“Gia chủ, không hay rồi”, lúc này có tiếng hét vang lên.
Mọi người đồng loạt quay qua nhìn. Bảo vệ từ ngoài chạy vào. Phía sau người này còn có một nhóm người mặc đồ đen.
Đi đầu có lẽ chính là Uông Hiểu Mạn và anh Lôi.
“Tiểu Mạn? Lôi đại ca sao?”, Trương Ái Khởi bất ngờ thốt lên.
“Lâm Chính đang ở đâu? Bảo anh ta ra đây mau”
Anh Lôi nói bằng vẻ vô cảm, đồng thời nghênh ngang bước vào.
Giọng nói này khiến đám đông có mặt đều phải sợ hãi.
“Lôi đại ca, anh…đây là…”, Trương Hổ bước tới, chau mày hỏi.
“Trương Hổ?”, người tên anh Lôi liếc nhìn và hừ giọng: “Lâm Chính đang ở đâu? Bảo anh ta ra đây! Nhanh!”
“Lâm Chính ở đó đó”, Trương Hổ chỉ về phía người đang đứng quay lưng lại. Lâm Chính bèn quay người.
“Ha ha, lần này chúng ta có thể từ từ tính sổ rồi”.
“Tiểu Mạn! Cậu Lôi, các người định làm gì vậy?”, ông cụ Trương đứng dậy, chau chặt mày.
“Ông cụ Trương cũng ở đây à? Vậy thì càng dễ xử lý”.
Anh Lôi bước tới, chỉ vào Lâm Chính: “Cái thằng chó má không biết điều này định giết tôi. Ông cụ Trương, ông giả thích xem!”, anh Lôi thản nhiên nói.