Ông cụ Trương phồng mang trợn mắt, hét lên với quản gia.
Quản gia gật đầu.
“Trương Trung Hoa, ông điên rồi! Nhà họ Trương xong đời rồi! Nhà họ Trương tiêu rồi! Tôi nhất định phải khiến nhà họ Trương các người biến mất khỏi tỉnh Quảng Liễu! Nhất định!”, Lôi Bằng ôm mặt, gào lên điên cuồng.
“Ném Lôi Bằng đi trước, dám phản kháng thì đánh cho tôi!”, ông cụ Trương gào lên.
Lần này ông ta đã hoàn toàn nổi giận!
“Vâng thưa ông chủ!”.
Quản gia gật đầu, lập tức tóm lấy Lôi Bằng.
“Đừng động vào tao! Có tin tao băm mày ra không?”.
Lôi Bằng gào lên, bắt đầu giãy giụa.
Bốp bốp!
Hai tiếng bạt tai to rõ vang lên.
Lôi Bằng bị đánh đến mức nổi đom đóm mắt.
“Anh Lôi!”.
Uông Hiểu Mạn sợ đến mức không dám động đậy.
“Ném ra ngoài!”, ông cụ Trương gào lên khe khẽ.
Quản gia lập tức lôi Lôi Bằng ra ngoài.
Lôi Bằng vẫn còn định phản kháng, nhưng sức lực không bằng quản gia, chỉ có thể vừa giãy giụa vừa gào thét.
“Tôi nhất định sẽ cho nhà họ Trương các người biết mặt! Ông đợi đấy! Trương Trung Hoa! Ông đợi đấy!”.
Tiếng gào thét điên cuồng như sắp chọc thủng mây xanh.
Oán hận vô tận dâng tràn trong đầu Lôi Bằng.
Đúng lúc đó, một giọng nói lạnh nhạt vang lên.
“Người nhà họ Trương, các người định làm gì con trai tôi?”.
Khi giọng nói ấy vang lên, cả căn phòng bỗng yên lặng lại.
Tất cả mọi người đều mở to mắt nhìn ra phía cửa.
“Bố! Bố! Bố đến rồi! Bố! Cuối cùng bố cũng đến rồi!”.
Lôi Bằng mừng rỡ, kích động đến mức cả người run rẩy điên cuồng, giãy khỏi sự ràng buộc của quản gia, bò lăn ra bên ngoài.
Một người đàn ông trung niên đầu hói bụng phệ, mặc Âu phục từ bên ngoài đi vào.
Người đàn ông đó ngậm điếu thuốc, đeo kính màu nâu, bước nhanh vào phòng khách, ngồi thẳng xuống.
Theo sau lưng ông ta toàn là những người khí thế siêu phàm.
Những người này đều là tay chân của ông ta, khác với những kẻ trước kia, những người này… toàn là võ giả…
“Ông Lôi?”.
Bà cụ Trương ở bên này kêu lên.