Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Người của Cổ Phái đều đưa ra cùng một ý kiến. Vì dù sao thì chiến tích mà thần y Lâm tiêu diệt cả thôn Dược Vương cũng quá chấn động. Ai cũng cảm thấy chột dạ, nào dám xảy ra thêm xung đột với anh nữa. Giờ anh còn có cả người của Linh Kiếm Môn trợ giúp.

Trong nháy mắt, bầu không khí trở nên đặc quánh. Công Tôn Đại Hoàng rơi vào im lặng.

Thần y Lâm giả và Tịch Tử Nghĩa nhìn nhau cười. Bọn họ đang chờ đợi câu trả lời của ông ta.

Đúng lúc này, một giọng nói khác lại vang lên: “Công Tôn Đại Hoàng sao lại để hai tên nhóc này hù thế?”

“Hử?”.

Công Tôn Đại Hoàng nghe thấy thế thì ngẩng đầu lên nhìn.

Tất cả mọi người xung quanh cũng ngước mắt lên.

Chỉ thấy một bóng dáng bất ngờ xuất hiện giữa không trung, lao về phía thần y Lâm giả mạo.

“Cẩn thận!”.

Tịch Tử Nghĩa ý thức được gì đó, liền kêu to lên.

Thần y Lâm giả mạo vô cùng kinh ngạc, ngoảnh phắt lại.

Nhưng không còn kịp nữa.

Chỉ thấy một chưởng vỗ mạnh vào lồng ngực anh ta.

Bốp!

Thần y Lâm giả mạo bị chưởng này đánh cho ngã lộn nhào, nhìn rất thảm hại.

Khi anh ta bò dậy mới phát hiện lồng ngực xuất hiện một dấu chưởng độc xanh tím.

“Hả?”.

Mọi người biến sắc.

Bóng người giữa không trung hạ xuống, đứng bên cạnh Công Tôn Đại Hoàng.

Đó là một người đàn ông sắc mặt trắng bệch, làn môi thâm sì.

Người đàn ông đó nhô cả xương gò má lên, vóc dáng gầy gò, nhìn có vẻ rất yếu ớt, nhưng thần thái lại có mấy phần hung ác nham hiểm, bộ quần áo dài màu đen tuyền lại càng khiến người ta cảm thấy u ám.

Mọi người đổ dồn mắt về phía anh ta.

“Tiêu Khải Phong!”.

“Độc Hoàng! Tiêu Khải Phong!”.

“Trời ơi, là thiên kiêu hạng tám! Độc Hoàng Tiêu Khải Phong!”.

“Cuối cùng anh ta cũng đến rồi!”.

“Lần này Cổ Phái mời hẳn anh ta đến, chắc chắn là sẽ lấy được bảo bối lần này, ai dám đối đầu với bọn họ chứ?”.

Mọi người kêu lên kinh ngạc, hai mắt sáng rực lên.

Người của Linh Kiếm Môn đanh mặt lại, bàn tay siết chặt đao kiếm, nhìn chằm chằm Độc Hoàng Tiêu Khải Phong.

Còn thần y Lâm giả mạo thì đã hồn vía lên mây, vô cùng hoảng loạn.

“Đây… đây là gì vậy? Đây là gì vậy?”, anh ta vạch áo ra, sợ hãi kêu lên.

“Chưởng độc chứ còn gì nữa! Chẳng lẽ thần y Lâm không nhận ra sao?”, Tiêu Khải Phong bình thản nói.

“Chưởng… chưởng độc?”, thần y Lâm giả mạo sợ đến mức hồn vía suýt thì bay mất, vội vàng rút châm bạc ở hông ra, đâm vào lồng ngực mình.

Nhưng đâm liền mấy châm vẫn không có bất cứ tác dụng gì.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui