“A!”.
Thần y Lâm giả mạo bỗng ngã nhào xuống đất, la hét ầm ĩ, lăn lộn điên cuồng.
Chỉ thấy làn da khắp người anh ta nứt ra, máu tươi rỉ ra rất nhiều.
“Đây… đây là…”, đám người Tịch Tử Nghĩa trợn tròn mắt.
“Tôi đâu có nói viên thuốc vừa rồi là thuốc giải, viên đó chỉ là thuốc độc tôi mới luyện chế ra thôi. Tìm mãi không được ai để thử thuốc, hôm nay lấy luôn anh để thử thuốc vậy”, Tiêu Khải Phong bình thản nói.
Mọi người nghe thấy thế thì dựng tóc gáy lên.
Tên Tiêu Khải Phong này… quả nhiên độc ác!
Nhưng thuốc độc của anh ta lại càng độc hơn!
Không đến một phút, tên thần y Lâm giả mạo kia đã nứt toác ra, mất mạng tại chỗ, tình trạng chết thê thảm không nỡ nhìn, khiến người ta buồn nôn.
Tất cả người của Linh Kiếm Môn bị dọa cho sững sờ.
Ai nấy run như cầy sấy, sợ hãi bất an.
“Lại đây”.
Đúng lúc này, Công Tôn Đại Hoàng bình thản lên tiếng.
Tịch Tử Nghĩa run lên, không nhích nổi chân.
“Thế nào? Cần tôi nhắc lại sao?”, Công Tôn Đại Hoàng nhìn anh ta, bình thản nói.
Sống lưng Tịch Tử Nghĩa ướt đẫm mồ hôi, nhìn Tiêu Khải Phong, rồi lại nhìn Công Tôn Đại Hoàng, cuối cùng vẫn lựa chọn thỏa hiệp, run rẩy đi tới.
Trước mặt hai người họ, anh ta không còn sức để phản kháng, chỉ có thể thuận theo.
Mọi người xung quanh đều đổ dồn mắt nhìn.
Ai cũng biết, lần này thì người Linh Kiếm Môn phải chịu tội rồi.
Có Tiêu Khải Phong ở đây, bọn họ chắc chắn sẽ sống không bằng chết.
Nhưng đúng lúc này, một giọng nói bình thản bỗng vang lên ở bên ngoài đám người.
“Là ai dám bắt nạt đồ đệ của Lâm mỗ thế?”.
Câu nói này vừa vang lên đã lập tức thu hút sự chú ý của tất cả mọi người xung quanh.
Một người bước tới.
Đó là một người đàn ông đội mũ lưỡi trai, ăn mặc tùy ý, vành mũ kéo sụp xuống, không nhìn rõ khuôn mặt.
Hai cô gái Trương Nhã và Hứa Tình đi theo tới lập tức sáng mắt lên.
“Chị Nhã, chị mau nhìn kìa, là người tên Lâm Chính kia”, Hứa Tình vội nói.
Trương Nhã sắc mặt trắng bệch, đang ghi hình lại cảnh này, cũng hoàn hồn lại.
Cô ta và Hứa Tình cả đường đi hoảng hốt sợ hãi, sau khi đến đây thì lập tức lao vào công việc quay chụp đầy căng thẳng.
Tuy nơi này đông người, nhưng không ai chú ý tới hai cô gái.
Hai cô gái cũng thở phào nhẹ nhõm.
Có nhiều người như vậy, ít nhất cũng đỡ hơn là đồng không mông quạnh như trước đó.
Nhưng cảnh tượng Tiêu Khải Phong hạ độc giết chết thần y Lâm giả mạo đã khiến bọn họ chấn động sâu sắc.