“Đưa đây”, không chờ Công Tôn Đại Hoàng lên tiếng, Độc Hoàng Tiêu Khải Phong đã nói.
“Muốn có nó? E là không đơn giản như vậy đâu”, Lâm Chính lập tức từ chối.
“Thần y Lâm đúng không? Anh đến đây một mình hả?”, Tiêu Khải Phong hỏi anh.
“Đúng vậy”.
“Anh to gan thật đấy, tôi nghĩ anh đến chắc chắn không phải để gây rắc rối cho chúng tôi, nếu không hành động này của anh chẳng khác nào đâm đầu vào chỗ chết. Chắc là anh muốn dâng những thứ này cho chúng tôi, để dập tắt lửa giận của Cổ Phái chứ gì? Nếu đúng là vậy thì anh là người thông minh đấy”, Tiêu Khải Phong mỉm cười nói, bước tới định lấy số sách kia.
Nhưng bàn tay anh ta lại vồ hụt.
“Hử?”, Tiêu Khải Phong nhíu mày.
“Tôi không có ý định giao chúng cho các anh”, Lâm Chính thản nhiên nói.
“Cái gì?”, người của Cổ Phái ngạc nhiên.
“Anh biết như vậy có nghĩa là gì không?”, Tiêu Khải Phong nhếch môi nói: “Để tôi nói cho anh biết, nếu anh cố chấp làm chuyện ngu xuẩn này, thì e là hôm nay… anh không rời khỏi đây được đâu”.
“Tiêu Khải Phong, tôi không nhớ ra anh là người của Cổ Phái đấy”, Lâm Chính quay sang nhìn anh ta, bình thản nói.
“Cổ Phái từng giúp đỡ tôi, tôi chỉ đang trả ơn bọn họ thôi”, Tiêu Khải Phong cười nhạt nói: “Thần y Lâm y thuật vô song, ngay cả thôn Dược Vương cũng bại trong tay anh. Thần y Lâm, tuy tôi không được coi là người trong y đạo, nhưng cũng hiểu thuật dùng độc. Hôm nay chúng ta hãy so tài thử xem”.
Dứt lời, Tiêu Khải Phong liền giơ tay lên, phất về phía mặt Lâm Chính.
Vù!
Một luồng khí màu xanh thẫm bay ra từ lòng bàn tay anh ta.
“Cẩn thận phấn độc!”.
Thủ Mệnh kêu lên thất thanh.
Tốc độ của Lâm Chính cực nhanh, lập tức lùi lại tránh được.
“Phản ứng không tệ”, Tiêu Khải Phong cười nói.
“Chúng ta đây có được coi là trận chiến thiên kiêu không?”, Lâm Chính bình tĩnh hỏi.
“Trận chiến thiên kiêu? Anh là thiên kiêu gì? Cũng xứng đánh trận chiến thiên kiêu với tôi sao? Cũng không nhìn lại xem mình là cái thá gì!”, Tiêu Khải Phong lắc đầu, ánh mắt đầy ngạo mạn và khinh miệt.
“Vậy à? Anh sợ sao?”.
“Kế khích tướng vụng về quá… Thôi được rồi, nếu anh muốn đánh thì hãy coi như đây là trận chiến thiên kiêu đi, dù sao kết quả cũng như nhau ấy mà”.
Tiêu Khải Phong tháo Thiên Kiêu Lệnh ở hông ra, mỉm cười nói với Lâm Chính: “Giờ thì anh hài lòng rồi chứ? Chúng ta có thể bắt đầu được chưa?”.
“Rồi”.
Lâm Chính gật đầu, tháo lệnh bài ở hông ra.
Mọi người lập tức trợn tròn mắt.
“Nhiều Thiên Kiêu Lệnh thế?”.
“Nghe đồn thần y Lâm đã đánh bại mấy thiên kiêu, xem ra lời đồn này là thật”.
“Nhưng những Thiên Kiêu Lệnh này đều xếp ở phía cuối, so với thiên kiêu hạng tám thì cách biệt quá lớn”.