Nhưng Trương Nhã thì vô cùng kích động.
Bởi vì đây chính là cảnh tượng giật gân mà cô ta mong chờ đã lâu.
Cô ta vội vàng ghi hình.
Cô ta tin nếu giao cái này lên trên thì chắc chắn sẽ là một tin hot.
“Cũng coi như không uổng chuyến đi lần này”.
Cô ta thầm nghĩ.
“Ha ha, phớt lờ cả phấn độc của tôi à? Thú vị lắm! Xem ra tôi có thể khẳng định chuyện của thôn Dược Vương là thật rồi. Anh có thực lực như vậy, muốn tiêu diệt thôn Dược Vương thì cũng có đủ bản lĩnh, nhưng…”
“Nhưng cái gì?”.
“Nhưng nếu anh chỉ có chút thủ đoạn như vậy, thì rõ ràng là không thể tiêu diệt thôn Dược Vương được, muốn đánh bại tôi cũng chỉ là mơ mộng hão huyền”.
Tiêu Khải Phong khẽ quát, rồi lại xông tới.
Anh ta múa may hai bàn tay, vỗ về phía Lâm Chính.
Tốc độ nhanh như chớp, khí thế lại càng như sét đánh.
Mọi người xung quanh chỉ nhìn thấy Tiêu Khải Phong phóng ra mấy nghìn chưởng ấn, giống như một tấm lưới lớn, bao trùm lấy Lâm Chính.
Lâm Chính cũng đồng thời tung hai chưởng ra để chống đỡ.
Tiêu Khải Phong và người của thôn Dược Vương có sự khác biệt về bản chất.
Đầu tiên, anh ta không phải là y võ.
Anh ta chỉ là một cao thủ dùng độc.
Anh ta không giỏi y thuật, mà giỏi độc thuật, giỏi võ kĩ.
Nếu đã giỏi võ kĩ thì đương nhiên không thể so sánh với người của thôn Dược Vương.
Vừa mới giao thủ.
Bốp bốp bốp…
Lâm Chính trúng mấy chưởng liên tiếp, trên người chỗ xanh chỗ tím, rõ ràng là đã trúng độc.
Hơn nữa kình lực của những loại độc này khác hoàn toàn với thôn Dược Vương.
Nó hung mãnh hơn, bá đạo hơn, đồng thời nhằm vào mệnh mạch, ý đồ cắt đứt hơi thở của Lâm Chính, khiến anh mất mạng tại chỗ.
Lâm Chính vội vàng lấy châm bảo vệ mệnh mạch.
Tiêu Khải Phong thừa thế đánh thêm mấy quyền vào người Lâm Chính.
Bụp bụp bụp…
Những âm thanh nặng nề vang lên.
Quyền này không có độc, nhưng quyền kình mạnh đến kinh người, đủ để xuyên thủng một chiếc xe tăng.
Lâm Chính trúng quyền, lùi lại liên tiếp, khí huyết trong người nhộn nhạo, gần như muốn phun ra máu.
“Ồ!”.
Mọi người xôn xao.
Ai cũng nhìn ra được thần y Lâm không chống chọi nổi nữa.