Về võ kĩ thì thần y Lâm chịu thiệt thòi rất lớn.
“Thần y Lâm, xem ra người khiến người ta thất vọng không phải là tôi, mà là anh. Tôi còn tưởng anh có bản lĩnh thế nào, bây giờ xem ra cũng chỉ được cái to mồm. Có thể chữa bệnh cứu người thì anh giỏi, nhưng về thuật giết người thì còn kém xa tôi. Thần y Lâm, bây giờ anh quỳ xuống dập đầu cầu xin, thì tôi có thể tha không giết anh. Anh thấy sao?”, Tiêu Khải Phong mỉm cười hỏi.
“Vừa mới giao thủ, còn chưa phân thắng thua, anh nói những điều này liệu có sớm quá không vậy?”, Lâm Chính hít sâu một hơi, nói.
“Hừ, đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ!”.
Tiêu Khải Phong lạnh lùng hừ một tiếng, lại nhấc chân xông tới.
Lần này anh ta không định nương tay, hai cánh tay đồng thời vung ra.
Bụp!
Rất nhiều phấn độc được tung ra.
Phấn độc ở tay trái đen sì, phấn độc ở tay phải trắng toát.
Hơn nữa phấn độc xoay tròn quanh hai cánh tay của anh ta, nhìn như một ngọn lửa.
“Thần y Lâm, để tôi cho anh nếm thử Âm Dương Lưu Độc Quyền của tôi!”.
Tiêu Khải Phong quát lên, đồng thời vung hai tay, nắm tay như rồng như hổ, gầm thét đánh tới.
Lâm Chính lập tức giơ cánh tay lên đón đỡ.
Bốp!
Quyền đầu tiên nện lên cánh tay, phấn độc lập tức tung tóe, vương vãi đầy người Lâm Chính.
Cảm giác như bị vô số con kiến gặm cắn bỗng chốc dâng lên.
Lâm Chính cố nhịn, tiếp tục đỡ đòn.
Quyền thứ hai đánh tới.
Bốp!
Phấn độc tiếp tục tung tóe.
Lần này khiến Lâm Chính cảm thấy tê dại và đau đớn như bị rút gân.
Đúng là khiến người ta không thể chịu nổi.
Nhưng vẫn chưa đủ.
Tiêu Khải Phong tiếp tục vung cánh tay lên.
Phấn độc ở cánh tay cũng tiếp tục xoay tròn quấn quanh, hất về phía Lâm Chính.
Mỗi quyền đều mang lại một cảm giác đau đớn khác nhau cho Lâm Chính.
Lâm Chính bị trúng đòn liên tiếp, phải không ngừng lùi lại, cơ thể lảo đảo, gần như không đứng vững nữa.
Độc Hoàng tấn công như cuồng phong vũ bão, đúng là khiến người ta không thể thở nổi.
Anh ta đánh liên tục mấy phút như vậy mới dừng lại.
Còn lúc này, Lâm Chính đã bị rất nhiều phấn độc bao phủ.
Mặt đất dưới chân anh đã bị ăn mòn, toàn bộ các sinh vật xung quanh đều bị phấn độc giết chết.
Mọi người xung quanh lùi lại như điên, sợ ngửi phải phấn độc.
Sau khi lùi hẳn lại, bọn họ lại nhìn về phía Lâm Chính.
Chỉ thấy anh vịn một tay vào tảng đá lớn, thở hổn hển.
“Thần y Lâm thua rồi!”.