Còn chưa đứng vững, Lâm Chính đã ôm ngực phun ra một ngụm máu lớn.
Máu phun ra cũng có màu đen.
“Thần y Lâm!”.
Thủ Mệnh kinh hãi kêu lên.
Mọi người xung quanh mỗi người một vẻ mặt, hoặc là thở dài hoặc là kinh ngạc.
“Đánh không lại! Đây rõ ràng là đánh không lại!”, có người thở dài nói.
“Dù sao cũng là thiên kiêu hạng tám trên bảng xếp hạng! Là Độc Hoàng Tiêu Khải Phong mà! Người bình thường sao có thể đối phó được chứ?”.
“Người nằm trong tốp 10 bảng thiên kiêu, có ai không phải là nhân vật tuyệt đỉnh không ai bì nổi chứ? Tuy thần y Lâm cũng có thực lực phi phàm, nhưng so với người trong bảng thiên kiêu… thì vẫn kém chút”.
“Đúng vậy… Thần y Lâm vẫn còn hơi non, anh ta cũng nói thẳng mình chỉ là y võ chứ không phải võ sĩ chân chính, kĩ xảo chiến đấu sao có thể so với Tiêu Khải Phong chứ? Hơn nữa y thuật của anh ta cũng chưa chắc có thể đối phó được Tiêu Khải Phong. Y võ quả nhiên đáng sợ, nhưng Tiêu Khải Phong lại chuyên khắc y võ”.
Mọi người thở ngắn than dài, lúc này, ai cũng nghĩ là Lâm Chính đã thua.
Nhất là người của Cổ Phái.
“Tôi thực sự không hiểu rốt cuộc anh đã tiêu diệt thôn Dược Vương kiểu gì? Chắc là có nhiều người giúp anh lắm nhỉ? Nếu không với chút thực lực này, sao anh có thể tiêu diệt được thôn Dược Vương chứ?”.
Tiêu Khải Phong mỉm cười, đi về phía Lâm Chính.
Lúc này Lâm Chính muốn đứng vững cũng vô cùng khó khăn.
“Đằng sau anh còn có thế lực nào?”, Tiêu Khải Phong hỏi.
“Đằng sau tôi… không có ai cả”.
Lâm Chính vừa ho vừa đáp.
“Không có ai? Hừ, sao có thể chứ? Lẽ nào một mình anh tiêu diệt được thôn Dược Vương sao?”, Tiêu Khải Phong khẽ cười.
“Đúng vậy, tôi thực sự đã tiêu diệt thôn Dược Vương một mình”, Lâm Chính lau máu tươi ở khóe miệng, khàn giọng nói.
Không ai tin lời nói đó.
Người ở xung quanh không tin.
Tiêu Khải Phong cũng không tin.
Một mình tiêu diệt thôn Dược Vương?
Đùa gì chứ?
Thôn Dược Vương là sự tồn tại mà ngay cả Cổ Phái cũng kiêng dè.
Lâm Chính san bằng thôn Dược Vương đã khiến người ta cảm thấy khó tin, bây giờ anh lại nói rằng thôn Dược Vương là một mình anh giải quyết.
Ai có thể chấp nhận được?
“Ha ha, thần y Lâm, anh định hù dọa ai chứ? Anh nghĩ chúng tôi là đứa trẻ ba tuổi sẽ tin những lời hoang đường của anh? Chút thực lực của anh căn bản không đủ để diệt trừ thôn Dược Vương, chắc chắn là có sức mạnh nào khác sau lưng anh trợ giúp anh! Thần y Lâm, tôi cho anh một cơ hội nói ra sức mạnh đằng sau lưng anh, nghe rõ chưa? Nếu không thì đừng trách tôi không nể tình!”, Tiêu Khải Phong quát lên.
Nhưng… Lâm Chính lại lắc đầu.