Số dấu vết độc này giống như gân xanh, trải khắp từ trên xuống dưới ngực anh ta, giống như một bàn tay che phủ tim anh ta.
“Hả?”.
“Đây là…”.
Người xung quanh kêu lên kinh ngạc.
Vẻ mặt của Tiêu Khải Phong chợt thay đổi.
Anh ta vội vàng lấy một châm bạc tự chuẩn bị ra, đâm lên ngực mình.
Đợi sau khi rút châm ra mới phát hiện cây châm đã đen lại.
“Độc đã xâm nhập lục phủ ngũ tạng?”, Tiêu Khải Phong sửng sốt, nói năng lắp bắp, sau đó nhìn Lâm Chính: “Anh hạ độc từ lúc nào?”.
Xưa nay đều là Tiêu Khải Phong âm thầm lặng lẽ hạ độc người khác, từ lúc nào anh ta lại bị người khác hạ độc một cách âm thầm chứ?
Có thể qua mắt được Tiêu Khải Phong!
Thủ đoạn của Lâm Chính quả thật có thể gọi là ảo diệu.
“Lúc anh sử dụng độc với tôi”, Lâm Chính nói.
“Lúc tôi sử dụng độc với anh?”, Tiêu Khải Phong sững sờ, rõ ràng không thể hiểu nổi.
Lâm Chính giải thích: “Thứ gọi là độc vốn là con dao hai lưỡi. Lấy độc trị độc có thể làm thuốc giải, dùng lông chim chẩm vào rượu sẽ thành độc dược. Anh hạ độc tôi, anh cũng phải chạm vào độc. Tôi nghĩ chắc anh đã sử dụng cách nào đó để phòng vệ, giúp độc của anh không làm tổn thương đến anh, nhưng lại không biết tôi có thể lợi dụng phấn độc trong tay anh để tổng hợp, khiến loại độc vô hiệu với anh phản phệ lên người anh. Bây giờ độc anh trúng là độc của chính anh, đương nhiên vẫn có chút khác với độc mà anh dùng, cho nên thuốc giải của anh không giải được”.
Nghe Lâm Chính nói, xung quanh xôn xao.
“Dùng độc của Độc Hoàng lên người Độc Hoàng… đúng là không thể tin được!”.
“Xem ra độc thuật của thần y Lâm vẫn cao hơn một bậc!”.
“Đây chính là thần y Lâm sao?”.
Tiếng hô kinh ngạc không ngừng vang lên.
“Nếu hôm nay không tiêu diệt thần y Lâm, sau này ắt sẽ thành đại họa của Cổ Phái chúng ta!”, Công Tôn Đại Hoàng nhìn chằm chằm Lâm Chính, nghiêng đầu nói: “Bảo tất cả mọi người chuẩn bị đi!”.
“Vâng!”.
Tiêu Khải Phong hít sâu một hơi, lúc nhìn lại Lâm Chính, trong mắt đã không còn vẻ ngạo mạn, mà chỉ còn lại sự cảnh giác và kiêng dè.
“Thần y Lâm không hổ danh là thần y Lâm! Dùng độc của tôi để đánh bại tôi! Khâm phục khâm phục! Nhưng tôi vẫn chưa thua, độc của anh vẫn không thể làm gì được tôi!”.
Tiêu Khải Phong lộ vẻ dữ tợn, vẫn muốn tiếp tục chiến đấu.
Đây là trận chiến thiên kiêu.
Người xung quanh đang theo dõi.
Anh ta không thể thất bại, càng không thể rút lui.
Nếu không sẽ thân bại danh liệt, Hoa Quốc không còn chỗ cho anh ta đặt chân!
“Tôi khuyên anh nên nhận thua thì tốt hơn! Độc anh trúng sẽ lấy mạng anh, nếu còn đánh tiếp, anh sẽ chỉ chết nhanh hơn thôi!”, Lâm Chính lắc đầu.