“Cổ Phái sắp sứt đầu mẻ trán rồi”.
Người xung quanh xì xào bàn tán.
Tầng lớp lãnh đạo của Cổ Phái cũng có vẻ mặt cực kỳ khó coi.
Tiêu Khải Phong tỏ ra nghiêm túc, không nói tiếng nào, nhìn về phía Công Tôn Đại Hoàng.
Tình hình lúc này đã vượt ngoài tầm kiểm soát của bọn họ, nếu còn tiếp tục chiến đấu sẽ không có ích lợi gì với hai bên, chỉ có thể để Công Tôn Đại Hoàng giải quyết tình hình khó xử lúc này.
“Thần y Lâm, tôi đã nói sẽ có lúc anh dùng đến tôi mà!”, Băng Thượng Quân hờ hững nói.
“Những người này anh đối phó được chứ?”, Lâm Chính nói.
“Tiêu Khải Phong đó đã bị anh giải quyết gần xong, những người còn lại của Cổ Phái sao tôi lại không đối phó được?”, Băng Thượng Quân hừ lạnh.
“Người của Cổ Phái không cần anh ra tay, tôi sẽ giải quyết. Tôi chỉ cần anh trấn áp những người khác là được”.
“Ha, thế thì chuyện nhỏ!”, Băng Thượng Quân vô cùng tự tin.
Lâm Chính gật đầu, sau đó nói với Công Tôn Đại Hoàng: “Nếu đã như vậy thì không cần nhiều lời nữa, chúng ta chiến đi!”.
“Chờ đã!”.
Công Tôn Đại Hoàng lập tức hô lên.
“Sao? Ông Công Tôn còn lời gì muốn nói?”.
“Thần y Lâm có thể mời được Băng Thượng Quân? Đúng là khiến người ta kinh ngạc! Thần y Lâm, nếu sự việc đã diễn biến tới mức này, tôi cảm thấy chúng ta không cần thiết phải đấu tiếp nữa. Tiếp tục chiến đấu chỉ sẽ tổn thất đôi bên, tôi đề nghị chúng ta tạm dừng chiến tranh, bắt tay làm hòa, dùng phương pháp hòa bình giải quyết hiểu lầm giữa tôi và cậu. Thần y Lâm, cậu thấy thế nào?”, Công Tôn Đại Hoàng nói.
“Vì sao lúc này ông Công Tôn lại nhượng bộ? Chuyện này không giống với phong cách của Cổ Phái các người nhỉ?”.
“Thần y Lâm, vì mấy cuốn điển tịch y học mà đấu đến mức một mất một còn thật sự không cần thiết!”.
“Vậy những hành động trước kia của Cổ Phái các ông thì sao? Lẽ nào không cần tính món nợ này?”, Lâm Chính nheo mắt, hỏi.
“Thần y Lâm, trước kia có hiểu lầm, tôi có thể xin lỗi cậu trước mặt mọi người”, Công Tôn Đại Hoàng lại nói.
Biểu hiện cực kỳ rộng lượng.
Nhưng nhiều người biết rõ Công Tôn Đại Hoàng đang lấy lùi làm tiến.
Sự xuất hiện của một Băng Thượng Quân chưa đủ để khiến ông ta sợ hãi.
Công Tôn Đại Hoàng kiêng dè thần y Lâm còn có sức mạnh nào khác hay không, phải chăng sau lưng thần y Lâm còn có sức mạnh nào đó mà mọi người không hay biết.
Suy cho cùng, thôn Dược Vương thực sự đã bị thần y Lâm diệt.
Bây giờ, một câu nói của thần y Lâm lại có thể sai khiến được Băng Thượng Quân…
Thế thì sao Công Tôn Đại Hoàng có thể không kiêng dè?
“Xin lỗi? Ông cảm thấy cái tôi cần là lời xin lỗi sao?”.
“Thần y Lâm muốn thế nào?”.
“Nên giải thích thì giải thích, nên bồi thường thì bồi thường, ai giết người thì giao kẻ đó cho tôi, lấy mạng đền mạng!”, Lâm Chính nói.
Nghe vậy, nguyên lão Cổ Phái lập tức nổi giận.