“Thần y Lâm! Cậu đừng quá đáng!”.
“Cậu thật sự tưởng người Cổ Phái chúng tôi sợ cậu?”.
“Nếu không sợ thì ra tay đi”.
Lâm Chính nói, lấy từ thắt lưng ra vài cây châm bạc màu đỏ máu, đâm vào các khớp của mình.
Chỉ sau vài châm, khí tức của Lâm Chính đã có sự thay đổi long trời lở đất.
Người của Cổ Phái đều chăm chú dõi theo.
“Thần y Lâm! Tôi đồng ý nhượng bộ không có nghĩa là tôi sợ cậu, mà là vì tôi không muốn đôi bên tổn thất nặng nề. Cậu phải biết rằng nếu thật sự chiến đấu, dù có tính thêm Băng Thượng Quân, các người cũng không thể thắng được chúng tôi, kết quả cuối cùng chỉ là đôi bên tổn thất nặng nề. Cậu muốn nhìn thấy kết cục như vậy sao?”, Công Tôn Đại Hoàng thản nhiên nhìn anh, nói.
“Sẽ không có kết cục như vậy!”.
“Sao cậu biết được!”.
“Bởi vì các người không hiểu về tôi!”.
Lâm Chính nói: “Tôi nói thật với các người vậy, là tôi cố ý để Lữ Lộng Triều đem tin tức này đến nội bộ Cổ Phái các người. Chuyện tìm kiếm bảo vật lần này cũng là tôi cố tình sắp xếp!”.
“Cái gì?”.
Bọn họ mở to mắt.
Người xung quanh không ngừng kêu lên kinh ngạc.
“Cậu cố tình dẫn dắt chúng tôi đến đây?”, Công Tôn Đại Hoàng nhíu mày hỏi.
“Không sai!”.
“Vì sao lại làm vậy?”.
“Cái đó vẫn chưa rõ ràng hay sao?”.
Lâm Chính giơ tay lên, cánh tay anh nổi đầy gân xanh, một làn khói đen dập dờn lan ra, hai mắt anh cũng tràn ngập sự tà ác và lạnh lẽo.
“Tôi muốn các người tụ tập về đây, diệt cỏ tận gốc, trừ bỏ hậu họa! Đàm phán hòa bình? Tôi chưa bao giờ tin vào điều đó! Tôi và ông đã khai chiến thì sẽ là không chết không thôi! Hôm nay, tôi và Cổ Phái các người chỉ có một bên có thể rời khỏi hồ Ám Long!”.
Mọi người hồi hộp nín thở.
“Láo xược!”.
“Thần y Lâm! Cậu thật to gan!”.
“Dám nghĩ tới chuyện tiêu diệt chúng tôi? Hừ, cậu nghĩ cậu là ai? Cậu là thần sao?”.
“Người đến đây lần này toàn là cao thủ Cổ Phái, cậu chỉ có một mình, dù có tính cả Băng Thượng Quân chúng tôi cũng không sợ!”.
Tiếng la mắng không ngừng vang lên, cao thủ của Cổ Phái đều đã nổi giận.
Lúc này, dù là Công Tôn Đại Hoàng cũng không thể nhẫn nại được nữa.
Ông ta liên tục gật đầu.
“Được! Được lắm! Thần y Lâm! Xem ra sự nhượng bộ của tôi lại khiến cậu xem thường chúng tôi. Nếu cậu đã muốn chiến đấu thì chiến đi!”, Công Tôn Đại Hoàng lạnh lùng nói.
“Công Tôn!”, Tiêu Khải Phong quát khẽ.