Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

“Đây là con dao độc được luyện chế vô cùng đặc biệt. Nếu không vì bất đắc dĩ thì tôi sẽ không sử dụng. Thần y Lâm, hôm nay tôi dùng nó để kết liễu đời anh nhé”, Tiêu Khải Phong cười dữ tợn. Con dao vẽ một đường trong không gian và lao tới.

“Không hay rồi”, Băng Thượng Quân tối sầm mặt, lập tức rút kiếm ra.

“Chặn cậu ta lại”, người của Cổ Phái nhanh nhẹn lao về phía Băng Thượng Quân và vây lấy anh ta.

“Khốn khiếp!”, Băng Thượng Quân mặc kệ, cứ thế liều mạng với đám cao thủ của Cổ Phái.

Thế nhưng anh vừa ra tay thì cũng chẳng có tác dụng gì. Anh ta đành phải trơ mắt nhìn con dao có độc đâm về phía Lâm Chính.

Xung quanh vắng lặng như tờ. Tất cả đều nín thở. Lúc này thì ai cũng dán chặt mắt vào con dao màu đen.

Thế nhưng khi con dao sắp xuyên vào ngực Lâm Chính thì một âm thanh giòn giã vang lên.

Rắc! Đám đông bàng hoàng.

Âm thanh này tới từ cổ tay của Lâm Chính. Anh đã tự vặt đứt cổ tay mình để thoát khỏi thế gọng kìm của Công Tôn Đại Hoàng.

“Cái gì?”, Tiêu Khải Phong trố mắt.

Một giây sau, Lâm Chính vung cánh tay bị gãy về phía Tiêu Khải Phong. Sức mạnh hùng hậu rót cả vào cánh tay anh.

Bụp! Cổ của Tiêu Khải Phong bị tấn công, lập tức biến dạng. Cả người anh ta xoay 360 độ sau đó đập mạnh ra đất, tắt thở.

Đám đông im thin thít. Vô số cặp mắt đổ dồn vào Tiêu Khải Phong. Bao bồm cả Công Tôn Đại Hoàng.

Ông ta nhìn Tiêu Khải Phong nằm bất động bằng vẻ không dám tin. Một cánh tay nữa lập tức dội thẳng vào trán của ông ta.

Tôn Công Đại Hoàng vội vàng buông tay Lâm Chính ra và né tránh. Đợi sau khi kéo dãn khoảng cách thì Lâm Chính bắt đầu cầm lấy cổ tay của mình lên.

Anh dùng miệng ngậm châm, tay còn lại cầm phần tay bị gãy đặt vào vết thương, châm kim vào đó và tiến hành khâu lại.

Tầm hơn chục cây châm khiến cho cánh tay bị gãy lập tức có thể linh hoạt cử động. Đám người Cổ Phái cảm thấy da đầu tê dại. Họ toát mồ hôi hột

“Trò gì thế này? …đây là ma thuật sao?”

Bọn họ chưa từng thấy trò gì quỷ dị như thế. Thế nhưng điều khiến đám đông kinh hãi hơn nữa chính là thực lực của anh.

“Đây là thiên kiêu thứ tám đấy à? Đến cả một cánh tay của tôi mà cũng không chặn lại được”, Lâm Chính vẩy tay, điềm đạm nói.

Hiện trường im lặng. Tất cả đều bị bao trùm bởi cảm giác sợ hãi..

Thủ đoạn xuất quỷ nhập thần của lâm Chính khiến đám đông bàng hoàng. Tất cả họ đều há mồm trợn mắt, cảm giác như tim rớt ra ngoài.

Thực ra là khoa ngoại của bệnh viện cũng có thể làm được việc này.

Ví như có người nhân công nào đó bị máy cắt đứt ngón tay hoặc là cổ tay trong quá trình làm việc thì chỉ cần được cấp cứu nối chi kịp thời là có thể nối lại được. Thế nhưng dù vậy thì cũng cần có thời gian nghỉ ngơi, hơn nữa sau này khi đã khỏi có khi vẫn còn để lại di chứng. Còn việc phục hồi nhanh tới chóng mặt giống Lâm Chính thì là điều không thể nào. Tay của anh cũng không phải là do máy cắt đứt, vết thương không hề bằng phẳng. Anh vặn đứt, hệ thần kinh và mạch máu cũng bị lộn xộn cả, vậy mà anh chỉ dựa vào vài cây châm là có thể nối lại được.

Đúng là quá khoa trương.

“Thần y Lâm không hổ danh là thần y Lâm. Bái phục!”, Tôn Công Đại Hoàng hít một hơi thật sâu. Ông ta lẳng lặng gật đầu, đôi mắt rực lửa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui