“Đương….đương nhiên là không thể”.
“Thế nên bọn họ chỉ xông lên để nộp mạng thôi. Bọn họ chết rồi thì chẳng phải Tẩy Tủy Linh Đan vẫn thuộc về chúng ta sao? Hơn nữa, có đám người này khiến thể lực của thần y Lâm tiêu hao thì chẳng phải là có lợi cho chúng ta là gì? Mọi người đợi chút đi, đứng qua một bên xem kịch hay”, Công Tôn Đại Hoàng nói.
Lúc này đám đông mới bừng tỉnh.
“Thế nếu những người này có thể giết chết được thần y Lâm thì phải làm sao? Lẽ nào thật sự cho họ số thuốc đó? Đó là bảo bối do tổ tiên để lại đó?”, một vị nguyên lão tỏ ra lo lắng.
“Điều này thì không cần phải lo”, Công Tôn Đại Hoàng nheo mắt. Đôi mắt ánh lên vẻ dữ tợn: “Bọn họ có thể giết được thần y Lâm thì chắc chắn cũng phải trả cái giá rất thê thảm và cũng sẽ bị kiệt sức. Chúng ta ôm cây đợi thỏ thôi. Tới lúc đó chẳng lẽ lại không hạ gục được họ. Khi đó sẽ giết sạch. Thần y Lâm chết, thuốc lại thuộc về tay chúng ta, có gì phải lo lắng nào?”
“Giết…sạch?”, các vị nguyên lão tái mặt.
“Nếu giết sạch, bên ngoài mà biết được thì chẳng phải Cổ Phái chúng ta…”
“Chẳng phải là thần y Lâm sẽ gánh họa giúp chúng ta à?”
Ông ta bật cười. Đám đông không nói gì nữa. Công Tôn Đại Hoàng đã lên kế hoạch hết cả rồi. Cuộc chiến này Cổ Phải chắc chắn giành chiến thắng.
“Thần y Lâm”.
“Tôi giúp anh!”, Băng Thượng Quân và Thủ Mệnh cùng xông lên. Thế nhưng đối phương đông như quân Nguyên, bọn họ còn chưa tới nơi thì đã bị vài cao thủ của các gia tộc khác ngăn lại.
Còn Lâm Chính thì đã chìm nghỉm giữa đám đông từ lâu. Thế nhưng anh không hề cảm thấy sợ hãi. Nắm đấm của anh tung liên tục, bất kẻ ai tiếp cận anh đều bị anh đấm bay, không chết thì cũng phế.
“Các người nghe đây, tôi không muốn trở thành một cỗ máy giết người. Tất cả dừng lại. Đây là ân oán của riêng tôi và Cổ Phái”, Lâm Chính hét lớn, định ngăn cái đám mất đi lý trí này lại.
Thế nhưng chẳng ai thèm nghe. Thậm chí họ còn ra tay ác liệc hơn.
“Hừ, các người tưởng rằng tôi thật sự không dám giết sạch các người sao?”
Lâm Chính nóng máu, hai mắt đỏ au, sát ý ngùn ngụt. Lúc này, toàn bộ cơ thể anh hừng hực khí thế.
Lâm Chính đã thực sự nổi giận rồi. Anh chẳng còn nương tay nữa, mỗi một cú đầm đều dồn toàn bộ sức lực.
Rắc!
Bụp!
Rầm!
Phụt!
Những người sáp lại gần anh không gãy xương thì cũng sức đầu mẻ trán. Có người còn bị bầm dập nội tạng, chết ngay tại chỗ. Không ai có thể chịu nổi đòn tấn công của anh. Đám đông sợ chết khiếp.
“Nã đạn cho tôi! Nã!”
“Giết cậu ta!”, đám đông gào rát phổi.
Pằng pằng…Họng súng bắn đạn như mưa. Những viên đạn ghim vào cơ thể Lâm Chính. Anh vội vàng lùi lại. Thế nhưng vừa lùi được vài bước thì lại có vố số đường kiếm chém tới. Nếu bị chém trúng thì anh chẳng khác gì bị thái thành miếng.
“Thần y Lâm cẩn thận”, Thủ Mệnh hét lớn.
Lâm Chính nhanh nhạy đưa tay lên. Tất cả các thanh kiếm đều chém xuống cánh tay anh
Keng…Và chúng bị gãy ra.