“Ông Công Tôn cứ yên tâm, đừng nói người này không phải là thần y Lâm, cho dù là thần y Lâm thì chúng tôi cũng đứng về phía ông!”.
“Đúng vậy!”.
Những người này lập tức quay mũi giáo.
Dù sao người của Cổ Phái cũng quá nhiều, sao bọn họ dám đối đầu với Công Tôn Đại Hoàng chứ?
Nhất thời, Lâm Chính trở thành một con sói cô độc.
Trước mặt anh gần như là một đội quân.
“Thần y Lâm, với tình hình này, tôi nghĩ anh hãy mau rút đi!”.
Băng Thượng Quân bước ra khỏi hồ Ám Long, nhìn cảnh tưởng trước mắt, lông mày nhíu chặt.
“Rút lui? Tôi có thể rút đi đâu chứ? Tôi rút đến Giang Thành, bọn họ đánh tới Giang Thành, tôi rút ra nước ngoài, bọn họ đuổi ra tận nước ngoài! Tôi và Cổ Phái đã là kẻ thù không đội trời chung, nếu đã như vậy thì không bằng giải quyết luôn ân oán tại đây đi!”, Lâm Chính bình thản nói.
“Thần y Lâm, sao anh kích động thế nhỉ? Anh không nhìn rõ tình hình hiện giờ sao? Phía Cổ Phái có 36 Thiên Cương, 72 Địa Sát thì có một nửa đã đến. Ngoài ra đội Cổ Vệ và đội Lang Gia của Cổ Phái cũng đến. Thập đại tuấn kiệt của Cổ Phái cũng có bốn người đến… Thần y Lâm… Nhìn tình hình như vậy anh còn không biết mình đang đối mặt với điều gì sao?”, Băng Thượng Quân trầm giọng quát.
“Biết chứ, tôi đang đối mặt với cả Cổ Phái!”, Lâm Chính bình tĩnh đáp.
“Nếu đã biết sao còn không đi? Công Tôn Đại Hoàng điều động cả Cổ Phái tới, hôm nay nhất quyết phải giết bằng được anh! Nếu anh không đi thì chắc chắn sẽ bỏ mạng ở đây! Hai tay sao có thể địch lại bốn tay? Anh mạnh đến đâu cũng không thể giết hết biển người này được!”, Băng Thượng Quân gầm lên.
Lâm Chính nghe thấy thế, ánh mắt đỏ ngầu bỗng bắn ra sát khí vô tận.
“Anh nói xem tại sao Dương Hoa của tôi luôn bị nhiều người nhòm ngó như vậy chứ? Đầu tiên là thôn Dược Vương, sau đó lại là Cổ Phái! Tại sao lại có nhiều người gây phiền phức cho tôi như vậy?”, Lâm Chính lên tiếng hỏi.
Băng Thượng Quân trầm mặc một lúc, không nói gì.
“Tôi nghĩ chắc là bọn họ không sợ tôi”, Lâm Chính cười nói.
Băng Thượng Quân ngẩng phắt đầu lên, nhìn anh chằm chằm: “Thần y Lâm, anh muốn làm gì?”.
“Anh nói xem, nếu tôi giết sạch người của Cổ Phái, thì chắc là trên đời này… không còn ai dám chọc vào tôi nữa nhỉ?”, Lâm Chính đanh mắt lại, nói đầy dữ tợn.
Mọi người đều kinh ngạc.
“Anh… điên à?”, Băng Thượng Quân ngây ra như phỗng.
“Tôi tiêu diệt thôn Dược Vương trong lặng lẽ, không ai biết tới, đến mức người đời chẳng ai sợ tôi! Vậy thì lần này, tôi sẽ làm rùm beng một chút, nói cho người đời biết, đối đầu với tôi sẽ có kết cục là gì! Băng Thượng Quân!”.
“Sao… sao vậy?”.
“Anh mang điện thoại chứ? Anh có thể quay lại cảnh tượng sắp tới không? Thay tôi nói cho người đời biết tất cả mọi chuyện xảy ra ở đây, tôi phải khiến tất cả mọi người sợ tôi!”, Lâm Chính nói đầy dữ tợn.
Đây là cách nghĩ điên cuồng đến mức nào!
Băng Thượng Quân đầy vẻ khó tin.
Người xung quanh cũng mở to mắt nhìn anh.
Điên rồi!
Thần y Lâm điên rồi!
Anh lại cảm thấy một mình mình có thể diệt được Cổ Phái?