Lâm Chính quay qua nhìn những người quỳ dưới đất: “Lâm trận đầu hàng kẻ địch thì phải giết. Nhưng tôi biết các vị cũng cùng đường rồi, chỉ muốn được sống. Nên tôi đồng ý tha thứ, hi vọng mọi người đủ trung thành, nếu không thì thủ đoạn của tôi sẽ còn đáng sợ hơn cả Công Tôn Đại Hoàng đấy”.
“Thần y Lâm yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ làm trâu làm ngựa, trung thành với cậu”, mấy người này vui mừng lắm, gật đầu lia lịa.
“Được rồi. Mọi người lùi về sau, tôi sẽ đảm bảo an toàn cho mọi người.
“Thần y Lâm không cần chúng tôi giúp sao?”, bọn họ thận trọng hỏi.
“Thế trận thế này, mọi người lao lên không chết thì cũng bị thương. Tôi xử lý được thì không cần tới mọi người. Lùi lại cả đi”, Lâm Chính thản nhiên nói.
Dứt lời đám đông cảm thấy thật ấm áp. Đám người phía bên Cổ Phái thì cảm thấy rối rắm.
Đây chính là thần y Lâm sao? So với Công Tôn Đại Hoàng thì thần y Lâm cao thượng hơn không biết bao nhiêu lần. Bọn họ cúi đầu, bỗng dưng suy nghĩ và không còn cảm thấy muốn giết Lâm Chính nữa.
Thực ra ai đúng ai sai thì họ đều biết cả.
“Lên đi chứ, các người đứng ngây ra đó làm gì? Tiếp tục giết cho tôi. Cậu ta đã chiến đấu lâu như vậy thì chắc chắn là kiệt sức rồi. Cơ thể Tiên Thiên Cương Khu cũng không còn được như trước nữa. Lúc này là lúc tốt nhất để giết cậu ta đấy! Lên, tất cả lên cho tôi!”, Công Tôn Đại Hoàng trố tròn mắt nhìn đám đông và gầm lên.
Thế nhưng lần này, không còn ai lao lên nữa.
“Ông Công Tôn, lúc này ông cần là người dẫn đầu, nếu không…sẽ không có ai dám xông lên đâu”, một vị nguyên lão tiến tới, cung kính nói với ông ta.
“Tôi…đích thân dẫn đầu sao?”, Công Tôn Đại Hoàng giật mình.
“Nếu ông không lên trước thì mọi người sẽ giải tán đó”, người nguyên lão đanh mặt.
Công Tôn Đại Hoàng nghe thấy vậy bèn bặm môi.
“Được…Tôi lên!”, thế nhưng trong lúc ông ta đang do dự thì Lâm Chính đã xuất hiện ngay trước mặt ông ta.
“Hả?”, Công Tôn Đại Hoàng giật mình. Lâm Chính đã tiếp cận ông ta một cách dễ dàng như vậy đấy.
Điều này chứng minh những người khác của Cổ Phái đã không hề ngăn anh lại. Công Tôn Đại Hoàng đã đánh mất đi lòng tin của người khác
Một khi như vậy thì chỉ có nước thất bại mà thôi. Cánh tay của thần y Lâm nhanh như điện xẹt, siết lấy cổ của Công Tôn Đại Hoàng và nhấc ông ta lên chỉ bằng một tay.
“Công Tôn Đại Hoàng, ông thua rồi. Cổ Phái…bại rồi!”
Công Tôn Đại Hoàng đã bị bắt!
Tất cả mọi người đều mở to mắt, nhìn chằm chằm cảnh tượng này.
Tốc độ của Lâm Chính quá nhanh.
Hơn nữa, Công Tôn Đại Hoàng cũng không ngờ Lâm Chính lại có thể tiếp cận ông ta trong nháy mắt như vậy. Giờ phút này, vô số người của Cổ Phái trước mắt dường như chỉ là đồ trang trí.
“Cứu tôi với! Mau… mau cứu tôi!”.
Công Tôn Đại Hoàng cuống quýt kêu lên.
“Thả ông Công Tôn ra!”.
“Thần y Lâm! Cậu đừng có ngông cuồng!”.
Các cao thủ của Cổ Phái lần lượt xông tới.