“Thầy!”.
Băng Thượng Quân làm việc quyết đoán, lập tức cúi người kêu lên.
“Chưa sớm thế đâu, anh hãy đến học viện Huyền Y Phái báo danh trước đi. Chờ tôi giải quyết xong chuyện này sẽ chính thức thu nhận anh”.
“Thầy, để tôi giúp thầy giết Công Tôn Đại Hoàng!”.
“Không cần đâu, các anh về trước đi, chuyện này tôi sẽ giải quyết một mình”.
Lâm Chính bình thản nói.
Đúng lúc này, Mã Hải gọi điện thoại tới.
Anh vội vàng lấy điện thoại ra nghe, một lát sau, sắc mặt liền sầm xuống.
“Chắc chắn chứ?”.
“Chắc là biển số của mấy chiếc xe đó không nhầm đâu”.
“Được, bây giờ tôi sẽ đến đó!”.
Lâm Chính tắt điện thoại.
“Thần y Lâm, đã biết vị trí của Công Tôn Đại Hoàng rồi sao?”, Thủ Mệnh vội hỏi.
“Biết rồi! Các cô về đi, tôi đi tìm ông ta”.
Dứt lời, Lâm Chính liền vẫy một chiếc taxi, nghênh ngang rời đi.
…
Trong một trang viên.
Phịch!
Công Tôn Đại Hoàng ngã lăn ra đất, thở lấy thở để. Khuôn mặt ông ta ướt đẫm mồ hôi, dường như không còn chút sức lực nào, cứ nằm sõng soài dưới đất như một xác chết.
Mấy người đàn ông mặc vest thẳng thớm đi cùng ông ta đều đưa mắt nhìn.
“Ông Công Tôn, tốt xấu gì ông cũng là bá chủ một phương, tại sao hôm nay lại thảm hại như vậy? Chậc chậc chậc… ngay cả cánh tay trái cũng không còn, xem ra thần y Lâm kia quả thực ghê gớm!”.
Một người đàn ông trung niên mặc Đường trang màu trắng chắp tay đi ra, vẻ mặt tươi cười.
“Khánh Dung!”.
Công Tôn Đại Hoàng thở hổn hển, ngồi bật dậy, nhìn chằm chằm người đàn ông trung niên kia: “Gan ông không nhỏ nhỉ? Nhà họ Khánh các ông và Dương Hoa có mối quan hệ thân thiết, vậy mà ông dám cứu kẻ thù của thần y Lâm? Ông không sợ thần y Lâm tìm tới tận nơi tính sổ sao?”.
“Sợ chứ! Đương nhiên là tôi sợ rồi! Nhưng tôi sợ nghèo hơn, sợ yếu hơn! Nhà họ Khánh không quyền không thế mới là thứ khiến tôi sợ hãi nhất”, Khánh Dung mỉm cười đáp.
“Ông muốn gì?”.
Công Tôn Đại Hoàng hít sâu một hơi hỏi.
“Tất cả mọi thứ của Cổ Phái!”.
Khánh Dung nheo mắt cười nói: “Tôi cũng cài cắm tai mắt ở hồ Ám Long, người của tôi nói, lúc ông bỏ chạy đã nói nếu ai có thể cứu ông, ông sẽ cho người đó tất cả truyền thừa của Cổ Phái, câu này là thật hay giả vậy?”.
“Việc này…”, Công Tôn Đại Hoàng trầm mặc.
“Đằng sau trang viên này có một chiếc máy bay trực thăng tư nhân, có thể bay thẳng đến sân bay, ở sân bay cũng có chuyến bay tư nhân của tôi. Nếu ông đồng ý, tôi đảm bảo mấy tiếng sau ông sẽ xuất hiện ở một hòn đảo tư nhân tận Thái Bình Dương, thần y Lâm chắc chắn sẽ không thể tới đó được! Ở đó, ông sẽ được an toàn tuyệt đối!”, Khánh Dung cười nói.