Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

“Á!”

Anh ta phát ra tiếng kêu thảm thiết. Đám đông xung quanh nín thở, vội vàng quay qua nhìn thì thấy một cánh tay của Khánh Văn đã gãy rời.

“A Văn!”, Khánh Dung hai mắt đỏ ngàu, kêu toáng lên.

Tay của Khánh Văn đứt rời, máu bắt ra thành cột, cơn đau dữ dội làm khuôn mặt anh ta trở nên méo mó. Đau tới mức anh ta như ngất đi được.

“Cậu chủ”.

“Chủ tịch Lâm! Cậu làm gì vậy?”

“Mau dừng tay lại!”

Đám đông cuống cả lên. Khánh Dung điên cuồng lao tới. Thế nhưng khi ông ta vừa tới gần thì đã bị Lâm Chính đạp cho một đạp.

Rầm! Khánh Dung ngã ra đất, lăn mấy vòng mới dừng lại. Đợi đến khi được người khác đỡ dậy thì mặt ông ta đã đầy bụi đất.

“Ông chủ”.

“Ông không sao chứ?”, người nhà họ Khánh thất kinh.

“Thả tôi ra…chủ tịch Lâm…anh…cứu con với bố. Cứu con”, Khánh Văn bị Lâm Chính siết tới mức khó thở, anh ta không ngừng giãy giụa và hét lên đầy đau đớn.

“Xông lên cứu lấy cậu chủ”, người quản gia không chịu được nữa bèn phất tay, ra hiệu cho các cao thủ hà họ Khánh lao lên.

“Đừng”, Khánh Dung kêu toáng lên. Thế nhưng…đã không còn kịp nữa.

“Ra tay sao? Dựa vào đám nhà họ Khánh các người á?”, Lâm Chính hừ giọng, đưa tay lên tấn công người lao lên đầu tiên.

Bụp! Người này bị đấm một đấm xuyên ngực, nôn ra máu tươi, chết ngay tại chỗ. Lâm Chính không hề nương tay, anh tung chưởng giáng thẳng xuống đầu của người khác.

Rầm! Đầu người này như một trái dưa vỡ ra.

“Á!”, đám đông sợ hãi la hét, ai cũng tưởng như sắp phát điên. Đây khác gì ác ma giết người không chớp mắt.

Hai người nhà họ Khánh đã mất mạng như thế đấy. Quá tàn nhẫn!

Nhà họ Khánh cũng không phải gia thế võ lâm gì nên chưa bao giờ được chứng kiến người nào có thủ đoạn tàn nhẫn như Lâm Chính.

“Mau dừng tay! Tất cả mau dừng tay! Các người không phải là đối thủ của chủ tịch Lâm đâu”, Khánh Dung vội vàng bò dậy, đau đớn hét lớn.

Nhà họ Khánh đành lùi lại. Khánh Dung bước tới trước, quỳ xuống trước mặt Lâm Chính: “Chủ tịch Lâm, xin cậu hãy tha cho con trai tôi. Tôi cầu xin cậu”.

“Khánh Dung, nhà họ Khánh chắc có lẽ đã nhận được tin tức của Dương Hoa rồi đúng không? Các người sắp có cả Dương Hoa rồi đấy”, Lâm Chính nói bằng vẻ vô cảm.

“Không! Chủ tịch Lâm, chúng tôi không cần Dương Hoa. Tôi chỉ cần con trai tôi bình an vô sự là được! Chủ tịch Lâm, chỉ cần cậu chịu buông tha cho con trai tôi thì tôi sẽ nói cho cậu biết Công Tôn Đại Hoàng đang ở đâu”.

“Ông ta ở đâu?”

“Một hòn đảo nhỏ ở Thái Bình Dương. Đó là hòn đảo tư nhân của nhà họ Khánh chúng tôi”, Khánh Dung vội vàng nói.

“Mau sắp xếp người đưa tôi đi”.

“Được! Được chủ tịch Lâm”, Khánh Dung vội vàng gật đầu và hét lên với người quản gia. Người quản gia lập tức chạy đi sắp xếp.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui