Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

“Anh đang trả giá với tôi đấy hả?”

“Chủ tịch Lâm đừng tức giận, tôi không có ý đó, tôi…tôi chỉ muốn xin một con đường sống”, Khánh Văn vội vàng đứng dậy, run rẩy đầy sợ hãi.

“Đường sống? Tôi đã cho các người mà các người không biết quý trọng. Sao? Tới nước này rồi lại bắt đầu xin một con đường sống sao. Các người không cảm thấy tôi cho quá nhiều cơ hội à?”

“Chủ tịch Lâm, tôi đảm bảo sau khi biết tinh này anh sẽ không hối hận. Hơn nữa…nhà họ Khánh chúng tôi nguyện từ bỏ tất cả, chỉ mong anh cho chúng tôi một con đường sống! Toàn bộ mọi thứ của nhà họ Khánh từ này sẽ là của chủ tịch Lâm”, Khánh Văn vội vàng quỳ xuống, dập đầu cầu xin.

Không thể phủ nhận mặc dù Khánh Văn bình thường ngạo mạn, tự cao tự đại nhưng đầu óc thì khá là hiểu chuyện.

Anh ta biết lúc này tính mạng là quan trọng nhất. Có thể từ bỏ tất cả, chỉ cần có thể giữ được mạng sống thì mọi thứ sẽ còn lấy lại được.

“Anh thử nói ra xem sao?”, Lâm Chính thản nhiên nói.

Khánh Văn há miệng, định đòi Lâm Chính đồng ý trước nhưng lúc này Khánh Dung lập tức thúc giục: “A Văn, mau… còn chần chờ gì nữa, mau nói cho chủ tịch Lâm đi”.

“Bố…điều này”, Khánh Văn không hiểu lắm nhưng thấy ánh mắt sốt ruột của Khánh Dung thì anh ta cũng mơ hồi hiểu ra được điều gì đó.

Nói về độ tinh anh thì Khánh Dung cảm thấy không bằng con trai mình nhưng nói về khả năng tiến và lùi thì rõ ràng là anh ta không bằng Khánh Dung.

Khánh Dung nhận ra Lâm Chính đã mất kiên nhẫn. Hơn nữa nhà họ Khánh cũng không đủ tư cách để ra điều kiện với Lâm Chính. Nếu Khánh Văn tiếp tục ra giá với Lâm Chính thì có lẽ kết cục sẽ là cả nhà họ Khánh bị tuyệt diệt mất.

Khánh Văn ý thức được điều đó bèn nhìn Lâm Chính. Quả nhiên, đôi mắt anh lúc này đã dấy lên sát ý. Thấy cảnh tượng đó, Khánh Văn vội vàng nói: “Chủ tịch Lâm, thực ra dù là Cổ Phái hay thôn Dược Vương thì phía sau đều có người châm ngòi cả. Thậm chí đến cả việc nhà họ Khánh chúng tôi xen vào chuyện này cũng là có người sai khiến cả”.

“Có người sai khiến sao?”, Lâm Chính chau mày: “Là ai?”

“Thân phận cụ thể của người đó thì tôi không biết. Nhưng theo như tôi đoán rất có thể…là người của Ẩn Phái”, Khánh Văn vội vàng nói.

“Ẩn Phái?”, Lâm Chính khựng người.

“A Văn, sao con không nói với bố?”, Khánh Dung cũng kinh ngạc. Rõ ràng là ông ta không ngờ tới chuyện này.

“Lẽ nào tất cả là âm mưu của Ẩn Phái sao?”, Lâm Chính chau chặt mày.

Anh còn nhớ lúc người của thôn Dược Vương tới Huyền Y Phái đòi người thì Ẩn Phái cũng cử một người tên Kiếm Lão tới trợ giúp.

Nhưng cũng chỉ có vậy, chứ không hề thấy Ẩn Phái có bất kỳ động tĩnh gì. Lâm Chính vốn tưởng rằng Ẩn Phái chỉ đóng vai trò là kẻ quan sát thật không ngờ bọn họ cũng có tính toán riêng.

“Người tiếp xúc với anh là người này của Ẩn Phái? Có phải là người cao nhất không?”, Lâm Chính hỏi.

“Tôi không biết”, Khánh Văn lắc đầu.

Lâm Chính suy nghĩ. Nếu đây là hành động của người đứng đầu Ẩn Phái thì điều đó có nghĩa là bọn họ luôn theo dõi Dương Hoa và muốn nhắm vào Dương Hoa. Điều này sẽ khiến Lâm Chính khó nhằn.

Giải quyết xong thôn Dược Vương, rồi lại đến Cổ Phái, vậy mà Cổ Phái chưa xử lý xong thì giờ Ẩn Phải lại xuất hiện. Xung quanh anh giờ toàn là địch, nếu đúng là người lãnh đạo của Ẩn Phái ra tay thì anh thực sự là không được yên thân rồi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui