“Á! Có người nổ súng sao?”, tiếng hét vang lên, nhân viên co rúm người, thậm chí có người còn báo cảnh sát.
“Ông Công Tôn, chúng ta đi thôi”. Dương Mỹ nhìn một lượt bèn lên tiếng.
“Cô định sắp xếp tôi ở đâu?”
“Ở đừng Southstreet tôi có một sòng bài, ở đó lộn xộn, người các nước đều có mặt. Nếu ông ở đó thì chắc chắn là sẽ không bị để ý”.
“Được! Cô sắp xếp đi. Giờ tôi muốn ăn một bữa no nê rồi ngủ một giác ngon lành, thư giãn đôi chút”, Công Tôn Đại Hoàng thở dài, lướt nhìn cơ thể Dương Mỹ.
Dương Mỹ giật mình, nở một nụ cười: “Tôi sẽ sắp xếp thêm hai người đẹp cho ông, ông xem thế nào…”
“Sao? Cô không đồng ý à?”, Công Tôn Đại Hoàng chau mày.
“Không phải…tôi…có bạn trai rồi…hơn nữa chúng tôi cũng sắp kết hôn”, Dương Mỹ do dự rồi thận trọng đáp lại.
“Ồ?”, Công Tôn Đại Hoàng mỉm cười: “Chúc mừng nhé. Thế này đi, cô đưa tôi đi gặp bạn trai cô rồi sắp xếp cho tôi hai người đẹp”.
“Được! Ông Công Tôn, mời ông!”
Dương Mỹ thấp thỏm bất an, sợ chuyện mình tìm bạn trai khiến Công Tôn Đại Hoàng không vui.
Bởi vì Dương Mỹ được Công Tôn Đại Hoàng nâng đỡ.
Không có sự giúp đỡ của Công Tôn Đại Hoàng thì không có Dương Mỹ của ngày hôm nay.
Trong mắt Công Tôn Đại Hoàng, Dương Mỹ chỉ là một công cụ, một món đồ chơi trước kia của ông ta.
Khi trước Dương Mỹ không có lựa chọn, cô ta chỉ có thể âm thầm chịu đựng. Bây giờ cô ta làm hết những chuyện Công Tôn Đại Hoàng giao cho cô ta một cách hoàn hảo, mỗi năm báo đáp cho Công Tôn Đại Hoàng không biết bao nhiêu tiền, cô ta cảm thấy mình đã trả xong mọi món nợ cho Công Tôn Đại Hoàng.
Cô ta hi vọng mình có thể có tương lai, hi vọng sau này có một ngày mình có thể gả chồng sinh con.
Cô ta không muốn làm một món đồ chơi mặc cho Công Tôn Đại Hoàng sắp đặt.
Bởi vậy lần này, cô ta đã lựa chọn từ chối.
Cứ ngỡ Công Tôn Đại Hoàng sẽ nổi giận, không ngờ ông ta chỉ cười lớn.
“Ông Công Tôn, ông không tức giận sao?”, trên đường đi, Dương Mỹ cẩn trọng hỏi.
“Chuyện này có gì phải tức giận? Tôi là đàn ông, cô là phụ nữ, một người đẹp, đàn ông thích phụ nữ là lẽ đương nhiên, tôi chưa bao giờ nghĩ cô nhất định phải là của tôi. Bây giờ cô đã tìm được tình yêu đích thực, đương nhiên tôi phải buông tay. Tôi vẫn nghĩ rất thông suốt chuyện này”, Công Tôn Đại Hoàng cười nói.
Dương Mỹ mừng rỡ, đong đầy nước mắt: “Ông Công Tôn, cảm ơn ông”.
Chẳng mấy chốc, hai người đã đến một khu nghỉ dưỡng xa hoa.
Dương Mỹ dẫn theo ông ta đến một căn phòng ở tầng hai.
Công Tôn Đại Hoàng ngồi xuống ghế sofa, đốt điếu thuốc, hỏi: “Bạn trai cô đâu?”.
Ông ta vừa hỏi xong thì một người đàn ông tóc vàng mắt xanh đi tới.
Người đàn ông có vẻ ngoài tuấn tú, dáng người cao to, ngũ quan hoàn hảo, là một anh chàng đẹp trai đúng chuẩn.
“Ông Công Tôn, đây là Ryan. Ryan, đây là ông Công Tôn”, Dương Mỹ vội vàng giới thiệu.
“Ông Công Tôn, chào ông”, Ryan dùng tiếng Hoa không lưu loát nói.