“Ừ… Chờ đã”.
Lúc này, Công Tôn Đại Hoàng như nghĩ tới điều gì, khẽ gọi.
“Ông Công Tôn còn chuyện gì dặn dò sao?”.
“Đưa điện thoại của cô đây”.
Dương Mỹ không hiểu ra sao, nhưng không dám phản bác.
Công Tôn Đại Hoàng nhận lấy điện thoại, kết nối video và giọng nói, sau đó đặt điện thoại của mình lên bàn.
“Cô có thể đi rồi!”, Công Tôn Đại Hoàng mỉm cười nói, đưa điện thoại cho Dương Mỹ.
Dương Mỹ ngẩn ra, đã hiểu được ý của Công Tôn Đại Hoàng.
Ông ta muốn giám sát mình thông qua điện thoại!
Nói cách khác, Công Tôn Đại Hoàng không tin tưởng cô ta nữa.
Cũng phải!
Bây giờ Công Tôn Đại Hoàng như chim sợ cành cong, sao có thể tin tưởng ai nữa?
Bây giờ trên đời này trừ bản thân ông ta ra, ông ta không tin ai cả.
Dương Mỹ lặng lẽ gật đầu, đi ra khỏi phòng.
Lúc này, trong sòng bạc đã vô cùng hỗn loạn.
Lâm Chính giống như người đàn bà đanh đá ở trên phố, lớn tiếng quát mắng.
Nhân viên phục vụ và bảo vệ ở sòng bạc đều đến đây.
Nếu là trước kia, người dám gây sự như Lâm Chính sẽ bị lôi ra ngoài xử lý. Nhưng Lâm Chính thật sự quá rộng rãi, rộng rãi đến mức người ở sòng bạc không dám đắc tội với anh, sợ chọc phải nhân vật lớn nào.
“Nếu anh có chỗ nào bất mãn với khu vui chơi của chúng tôi, tôi hi vọng chúng ta có thể giải quyết trong hòa bình, mong anh đừng kích động”, cô gái tóc vàng lúc trước kìm nén cơn giận, nhẫn nại nói.
“Bớt nhiều lời, sòng bạc của các người chắc chắn đã gian lận. Cô thuê những kẻ này lừa gạt tôi! Các người là đám lừa đảo! Toàn là lừa đảo! Tôi muốn gặp quản lý của các người, các người phải trả tiền lại cho tôi!”, Lâm Chính gào lên.
“Anh à, anh làm vậy khiến chúng tôi rất khó xử”, cô gái tóc vàng bất đắc dĩ nói.
“Sao vậy?”.
Lúc này, Dương Mỹ tách đám đông đi vào.
“Quản lý, người này nghi ngờ chúng ta đặt bẫy lừa anh ta, anh ta yêu cầu trả lại toàn bộ số tiền mà anh ta thua”, cô gái tóc vàng thở dài, giải thích.
“Tôi biết rồi, Lily, cô giải tán khách xung quanh đi, sắp xếp cho bọn họ tiếp tục đánh bạc! Vị khách này nếu có gì bất mãn thì anh có thể nói với tôi”, Dương Mỹ mỉm cười nói.
“Cô là quản lý ở đây?”.
“Vâng, anh là người Hoa Quốc sao? Tôi tên Dương Mỹ, chào anh!”, Dương Mỹ đưa tay ra.
“Bớt lôi kéo tôi! Tôi đến chỗ các người đánh bạc, đánh cái gì thua cái nấy, chưa đến một tiếng đã thua sạch mấy chục triệu! Đây chắc chắn là do các người giở trò!”, Lâm Chính kéo thấp mũ lưỡi trai xuống, tức giận nói.
“Chỗ chúng tôi chơi lớn thì một tiếng thua một trăm triệu cũng không có gì lạ. Anh thua nhiều như vậy, tôi chỉ có thể nói là vận may của anh không được tốt lắm”.
“Nói vậy là các người không chịu thừa nhận?”.