“Tôi hi vọng anh có thể nói chút lý lẽ!”.
“Tôi khuyên cô, tôi là người nhà họ Quảng ở Thạch Nam, Hoa Quốc! Nếu hôm nay các người không cho tôi một lời giải thích, tôi sẽ khiến khu vui chơi của các người bị dỡ bỏ!”, Lâm Chính lớn tiếng quát.
“Nhà họ Quảng ở Thạch Nam?”, Dương Mỹ ngạc nhiên.
Lúc này, điện thoại trong tay cô ta rung nhẹ.
Dương Mỹ vội vàng cầm lên xem, là Công Tôn Đại Hoàng gửi tin nhắn đến.
Chỉ có bốn chữ: “Không thể đắc tội!”.
Dương Mỹ suy nghĩ một lúc, cười gượng nói: “Hay là thế này, anh đến văn phòng của tôi trước, chúng ta ngồi xuống từ từ bàn phương án giải quyết, anh thấy thế nào?”.
“Được! Nhưng tôi mệt rồi, chuẩn bị loại trà tốt nhất cho tôi, gọi thêm hai cô gái đến mát xa cho tôi!”.
Lâm Chính ngạo mạn nói.
“Được thưa anh, không thành vấn đề!”.
Dương Mỹ vội vàng nháy mắt ra hiệu cho đám người Lily, sau đó dẫn Lâm Chính vào bên trong.
Trong văn phòng rộng rãi sáng sủa.
Lâm Chính thoải mái ăn bánh gato, uống trà ngon.
“Ở nơi khác tại Portland này chắc chắn anh không được ăn bánh gato kiểu Hoa Quốc chính thống và uống trà Long Tỉnh trước cơn mưa, cũng không thể hưởng thụ cách mát xa chuyên nghiệp như vậy! Thế này anh có hài lòng không?”, Dương Mỹ ngồi trước mặt anh, mỉm cười nói.
“Cũng không tệ!”, Lâm Chính lau miệng: “Vậy khi nào thì trả tiền cho tôi?”.
“Thật sự xin lỗi, người thắng tiền của anh là những khách khác ở sòng bạc, chúng tôi không có quyền để khách lấy lại tiền của người thắng!”.
“Mấy người đó không phải do các người thuê về sao?”, Lâm Chính tức giận, đập bàn quát.
“Sòng bạc của chúng tôi xưa nay không thuê ai cả. Chúng tôi mở cửa làm ăn, sòng bạc chúng tôi sẽ không làm mấy chuyện đó”.
“Vậy các người không có gì để nói nữa sao?”.
“Hay là vậy… Lần đầu anh đến chỗ chúng tôi vui chơi, xét thấy trải nghiệm của anh không được vui vẻ, chúng tôi có thể để anh vui chơi thỏa thích ở đây ba ngày. Mọi tiêu phí của anh trong khu vui chơi của chúng tôi ba ngày này đều sẽ do chúng tôi chi trả! Anh thấy thế nào?”.
“Tôi chỉ muốn lấy lại tiền của tôi!”.
“Anh thật sự khiến tôi rất khó xử”.
“Nói vậy là các người không chịu trả lại tiền cho tôi đúng không?”.
“Anh…”.
“Tôi nói cô biết, các người không lấy tiền ra thì tôi không đi đâu!”.
Lâm Chính lạnh lùng nói, bộ dạng không định nói lý lẽ.
Dương Mỹ nhíu mày.
Không ngờ người tiêu xài hào phóng này lại vô lại như vậy, có lẽ đây chỉ là một nhà giàu mới nổi không có thành tựu gì.
Cô ta suy nghĩ một lúc, đi sang một bên lấy điện thoại vẫn còn kết nối ra, nhỏ giọng nói: “Ông Công Tôn, chắc ông nghe thấy rồi chứ? Bây giờ… phải làm sao đây?”.
“Nhà họ Quảng ở Thạch Nam Hoa Quốc có sức mạnh không nhỏ, nhưng so với Cổ Phái chúng tôi chỉ là một nhân vật xoàng xĩnh. Tôi không muốn đắc tội với bọn họ chỉ là không muốn làm lớn chuyện. Bởi vì một khi người của nhà họ Quảng ở Thạch Nam xảy ra chuyện ở đây chắc chắn sẽ gây xôn xao, thu hút thần y Lâm chú ý tới đây… Thế này vậy, cô hãy trấn tĩnh người đó, cố gắng giải quyết hòa bình với cậu ta!”.