Cạch!
Cửa bị mở ra.
Một người đàn ông mặc vest đang đứng quay lưng về phía bọn họ.
“Hử?”.
Đám người Tào Tùng Dương nhíu mày.
Bọn họ nhận ra đây không phải là bóng lưng của Công Tôn Đại Hoàng.
“Cậu Công Tôn đâu?”, Tào Tùng Dương lên tiếng hỏi.
“Đi rồi”.
“Đi đâu?”.
“Thế giới cực lạc”.
Người kia mỉm cười rồi xoay người lại.
Đám Tào Tùng Dương ngước lên nhìn, ai nấy đều biến sắc.
“Thần… thần y Lâm!”.
“Là cậu sao?”.
Bọn họ đều kinh ngạc.
“Thần y Lâm? Cậu ở đây sao? Lẽ nào… ông Công Tôn đã thực sự bị hại?”, một nguyên lão của Cổ Phái tái mặt, nhìn Lâm Chính với ánh mắt không thể tin được.
“Không thể nào! Ông Công Tôn thực lực trác tuyệt, sao có thể chết trong tay cậu ta chứ? Là giả! Đây chắc chắn là giả!”.
“Tôi không tin!”.
Người của Cổ Phái đều không thể chấp nhận được việc này.
Nhưng đúng lúc này, Lâm Chính mở một chiếc hòm đang đặt trên bàn họp.
Bọn họ ngước mắt lên nhìn, ai nấy đều ngẩn ra.
Thứ được đặt trong chiếc hòm kia… chính là đầu của Công Tôn Đại Hoàng.
Cùng lúc đó, Dương Mỹ cũng bước vào phòng họp.
Nhìn thấy thế, rất nhiều người đều cảm thấy tuyệt vọng trong lòng.
Sự sợ hãi và bàng hoàng bao trùm toàn thân bọn họ…
“Sau khi chạy khỏi hồ Ám Long, Công Tôn Đại Hoàng đã được nhà họ Khánh giúp đỡ, đến nơi này để ẩn náu. Người này là ai chắc các ông đều biết nhỉ? Nếu cô ta đã theo tôi, thì các ông nghĩ Công Tôn Đại Hoàng còn bao nhiêu khả năng còn sống?”, Lâm Chính bình thản hỏi.
Anh vừa dứt lời, bọn họ đều mở to mắt, không thốt nên lời.
“Thần y Lâm, cậu giết cậu Công Tôn, còn dụ chúng tôi đến đây. Sao nào? Cậu định nhổ cỏ tận gốc, giết hết chúng tôi sao?”, Tào Tùng Dương mặt không cảm xúc nói.
“Nếu vậy thì tôi cần gì phải gọi các ông đến đây chứ? Tôi về nước ra tay sẽ càng nhanh gọn hơn, dù sao hiện giờ cũng có hơn một nửa người của Cổ Phái các ông sợ tôi, không dám đối đầu với tôi nữa. Mà với mạng lưới quan hệ của tôi ở trong nước thì các ông không còn chỗ nào để trốn cả”, Lâm Chính lắc đầu nói.
Tào Tùng Dương nhíu mày.
“Vậy cậu muốn thế nào?”.
“Tôi muốn đàm phán với các ông”.