“Thần tiên?”, đám đông sững sờ.
“Ông Trương, ông nói thần y Lâm y thuật vô song, tới giờ cũng chưa chữa khỏi được cho Tô Nhu, giờ cô ấy đang gặp nguy hiểm, không thể để lâu được. Nếu ông muốn cô ấy sống thì giao cho chúng tôi”, cô gái như tiên tử lên tiếng.
Trương Trung Hoa trầm mặt. Thực ra ông cũng rất yêu thươngng Tô Nhu. Dù sao cô cũng là cháu của ông, sao ông lại không hi vọng cô ấy khỏe mạnh chứ?
Thế nhưng ông cụ không biết đối phương là ai thì sao có thể giao cho bọn họ được. Huống hồ làm vậy thì khác gì có lỗi với Lâm Chính. Vì trước khi đi thì Lâm Chính đã dặn kỹ là nhất định phải bảo vệ tốt cho Tô Nhu…
Trương Trung Hoa hít một hơi thật sâu, ông nói giọng khàn khàn: “Thế này đi, tôi gọi điện nói với thần y Lâm một tiếng để xem thần y Lâm quyết thế nào”.
“Ông Trương, chúng tôi không còn nhiều thời gian nữa. Ông đừng chần chừ, giao hay không thì chúng tôi chỉ đợi một câu nói của ông thôi”, cô gái như tiên nữ thản nhiên lên tiếng.
“Tôi nói rồi, tôi phải hỏi ý của thần y Lâm”, Trương Trung Hoa chau mày, cũng chẳng buồn quan tâm tới hai cô gái mà chỉ lấy điện thoại ra bấm số.
Thế nhưng cô gái như tiên nữ kia đã không còn đủ kiên nhẫn nữa: “Sư muội, vào trong đưa người ra đi”, cô ta nói thẳng.
“Vâng sư tỷ”, cô gái đeo kính đen mỉm cười, đi thẳng vào bên trong.
“Chặn cô ta lại”, Trương Trung Hoa hét lên.
Nhà họ Trương lập tức lao lên. Thế nhưng…không một ai đủ làm đối thủ của cô ta. Mới giao đấu được vài chiêu thì cô ta đã hạ gục tất cả và đi thẳng vào trong.
Trương Trung Hoa tối sầm mặt, đích thân chặn cô ta lại.
“Ông già này, đừng tưởng ông tuổi cao thì tôi không dám ra tay”, cô gái đeo kính đen hừ giọng, tát thẳng vào mặt Trương Trung Hoa.
Trương Trung Hoa đưa tay lên đỡ lại.
Bụp! Cú đánh giáng thẳng xuống cánh tay khiến ông cụ ngã ra đất.
Rầm! Âm thanh nặng nề vang lên. Trương Trung Hoa đau tới mức toát mồ hôi hột, sắc mặt tái mét.
Đúng lúc này, Lâm Chính vừa bước vào trong và nhìn thấy cảnh tượng trước mặt…
“Ông!”
“Bố!”
“Ông không sao chứ ạ?”
Người nhà họ Trương cuống cả lên. Đám cô dì chú bác lao lên cả. Họ vội vàng đỡ ông cụ Trương dậy. Thế nhưng họ vừa động vào cánh tay thì ông cụ đã kêu ré lên, đau tới mức mồ hồi chảy đầm đìa.
Ông cụ xắn tay áo lên thì thấy cánh tay sưng vù, có lẽ là đã bị nứt xương.
Thật khủng khiếp! Một cú đánh thôi mà đã khiến Trương Trung Hoa thành ra như vậy. Có thể thấy cô gái đeo kính có sức mạnh không thể xem thường.
Nhà họ Trương tức lắm.
“Các người…quá đáng! Dám đối xử với người già tàn ác như vậy. Các người đúng là lòng lang dạ sói”, một người nhà họ Trương tức giận chửi rủa.
“Hừ! Chúng tôi đã cảnh cáo các người rồi. Ông cụ này không nghe lời, có liên quan gì tới chúng tôi chứ?Huống hồ tôi đã rất nhẹ tay, ai dám chặn chúng tôi thì tôi sẽ đánh phế kẻ đó luôn”, cô gái đeo kính cười lạnh lùng và đi tiếp vào bên trong.
Đúng lúc này, một giọng nói vang lên: “Đứng lại”.