Lâm Chính cũng bước tới bằng vẻ vô cảm…
Vụt…Anh đột nhiên biến mất.
“Hả?”
Cô gái đeo kính nín thở, thế nhưng cũng nhanh chóng phản ứng lại. Cô ta nhắm mắt, dùng tai lắng nghe và lập tức bắt được vị trí của Lâm Chính. Cô ta hét lớn: “Ở đây”.
Nói xong cô ta lao cánh tay ra. Thế nhưng một giây sau….
Rắc!Âm thanh nặng nề vang lên.
Ngay sau đó là một cơn đau mãnh liệt trỗi dậy.
“Cái gì?”, cô gái đeo kính đen run rẩy, nhìn thấy rõ cú đấm của mình bị một luồng sức mạnh khác đối kháng trực diện. Một nguồn sức mạnh mà cô ta không thể nào chống lại được.
Dưới tác dụng của lực đánh, cô ta bay bật ra như một viên đạn, đập mạnh vào tường.
“Hả”.
Đám đông thất kinh.
Bụi cát bay tung. Cô gái đập vào hòn non bộ, ngã xuống đất và bị vùi trong đống đổ nát, không bò dậy được.
“Sư muội không sao chứ?”, cô gái như tiên nữ vội đứng dậy và kêu lên
“Sư tỷ…em…em không sao…”, cô gái đeo kính vừa trả lời vừa đứng dậy. Đợi đến khi đứng lên thì cô ta phát hiện ra bàn tay phải đã gãy cả năm ngón tay, vết thương trông vô cùng đáng sợ, máu tươi chảy ra trông ớn lạnh.
“Thực lực có vậy thôi à?’
Lâm Chính thản nhiên nhìn cô gái rồi lắc đầu: “Thật khiến người ta phải thất vọng”.
“Anh….”
Cô gái đeo kính bặm môi: “Tôi chưa thua, chúng ta đấu tiếp”.
“Cô vẫn cố chấp muốn chết thì tôi sẽ tác thành cho cô”.
Đôi mắt anh hừng hực sát ý. Cô gái run bắn người. Cô ta cũng là kẻ luyện võ nên cảm nhận được sức mạnh của anh.
“Được rồi sư muội, đừng cố miễn cưỡng. Em không phải là đối thủ của thần y Lâm đâu”, lúc này cô gái trông như tiên nữ lên tiếng.
“Sư tỷ…”, cô gái đeo kính bặm môi, không biết phải trả lời thế nào.
Cô gái kia chỉ nói với anh: “Thần y Lâm, tôi nghe nói anh có tình cảm với Tô Nhu, không biết có phải thật không”.
“Thật hay giả thì có liên quan gì tới các người?”, Lâm Chính thản nhiên nói.
“Thần y Lâm, hôm nay chúng tôi tới đây là vì muốn cứu cô Tô Nhu. Hi vọng anh đừng ngăn cản”.
“Cứu? Các người là ai? Cứu kiểu gì?”, Lâm Chính chau mày.
“Chúng tôi là người của Hồng Nhan Cốc, tôi là Hoa Huyền, đây là sư muội của tôi tên Tinh Xán. Chúng tôi phụng mệnh sư phụ đưa cô Tô Nhu tới Hồng Nhan Cốc”, cô gái như tiên nữ nói.
“Hồng Nhan Cốc sao?”
Lâm Chính chau mày: “Tôi chưa từng nghe thấy cái tên này bao giờ. Hoa Quốc có viện y học này sao?”
“Hồng Nhan Cốc không phải là tông phái về y đạo?”
“Vậy các cô làm gì?”