“Nếu ngay từ đầu chị làm vậy thì chắc có thể sẽ thành công…còn giờ…thì muộn mất rồi”, Hoa Huyền lắc đầu.
“Tại sao ạ?”, Tinh Xán giật mình.
“Bởi vì ngay từ đầu thần y Lâm đã luôn tìm cách kéo dài thời gian. Anh ta cho bản thân mình có cơ hội được hồi phục. Lúc chúng ta nói quá nhiều lời thừa thãi thì anh ta đã hồi phục vết thương rồi. Giờ chúng ta liều mạng cũng chưa chắc đã thành công mà ngược lại càng khiến độc dược ngấm sâu vào trong cơ thể của chị, tới lúc đó, e rằng có thuốc giải của thần y Lâm thì cũng khó mà cứu được”, Hoa Huyền lắc đầu: “Vì vậy, chị thua rồi…”
“Cái gì?”, Tinh Xán hóa đá.
Tất cả…đều là kế hoạch do thần y Lâm sắp đặt sẵn sao?
Tinh Xán ngã ngồi xuống đất, vẻ mặt ngạc nhiên, đôi mắt cực kỳ thất thần.
Sư tỷ ở trong mắt cô ta là một nhân vật giống như chiến thần.
Bất luận là kẻ địch mạnh thế nào, đối thủ đáng sợ thế nào đều không đỡ nổi một đòn ở trước mặt sư tỷ. Sư tỷ chỉ cần vài chiêu là có thể giải quyết được người đó.
Thế mà hôm nay đối mặt với thần y Lâm… sư tỷ lại thua.
Sư tỷ chưa bao giờ thất bại!
Tinh Xán cảm thấy trong lòng rất khó chịu.
Cảm giác này còn khó chịu hơn cả khi cô ta thua.
“Cô Hoa Huyền, nếu cô đã thừa nhận cô thua thì theo ước hẹn lúc trước của chúng ta, các người nên từ bỏ ý định với Tiểu Nhu đi”, Lâm Chính thở ra một hơi, nói với Hoa Huyền.
“Thua thì chịu, Hoa Huyền tài không bằng người, đương nhiên sẽ không làm trái ước hẹn. Chúng tôi sẽ không đưa cô Tô Nhu đi, anh yên tâm”, Hoa Huyền khẽ giọng nói.
“Vậy thì tốt”, Lâm Chính gật đầu.
“Họ Lâm kia, sư tỷ tôi đã đồng ý không đưa cô Tô Nhu đi, anh còn không mau đưa thuốc giải ra?”, Tinh Xán hoàn hồn lại, vội vàng kêu lên.
“Thuốc giải thì không có, chỉ có thể dùng châm bạc giải độc. Cô Hoa Huyền đến tiền sảnh nghỉ ngơi trước đi. Tôi chuẩn bị một lát, xử lý vết thương trên người xong sẽ chữa trị giải độc cho cô”, Lâm Chính bình tĩnh nói, quay người rời đi.
“Anh… Họ Lâm kia! Anh đứng lại!”, Tinh Xán tức giận, vẫn định ngăn Lâm Chính lại nói lý lẽ, nhưng bị Hoa Huyền cản lại.
“Sư muội, đi theo chị đến tiền sảnh, vết thương của em cũng cần phải xử lý”, Hoa Huyền khẽ giọng nói.
“Nhưng… Sư tỷ…”.
Tinh Xán còn định nói gì đó, nhưng lời đến bên miệng cuối cùng vẫn dừng lại.
Hai cô gái đến phòng khách.
Trương Trung Hoa lập tức sai người chuẩn bị dược liệu, dụng cụ chữa trị cho bọn họ.
Dù không biết lai lịch của hai cô gái này, nhưng với thân thủ của cô ta, nhà họ Trương cũng không dám đắc tội.
Hoa Huyền tĩnh tọa trước ghế, nhắm mắt dưỡng thần.
Tinh Xán thì đứng ngồi không yên, bộ dạng rất sốt ruột.
“Sao thần y Lâm kia vẫn chưa đến?”.
“Bây giờ đã qua bao lâu rồi?”.
“Các người mau gọi thần y Lâm đến đây, chữa trị cho sư tỷ!”.
“Tôi nói các người biết, nếu sư tỷ của tôi có mệnh hệ gì, các người đều phải đền mạng cho sư tỷ của tôi!”.
“Này, các người có nghe thấy không?”.
Tinh Xán nổi giận đùng đùng, nói với người nhà họ Trương.
“Chuyện đó…”.
Người nhà họ Trương không biết nên nói gì mới phải.
“Được rồi sư muội, thần y Lâm cũng bị thương không nhẹ. Đợi anh ta xử lý xong vết thương sẽ chữa trị cho chị, em đừng hấp tấp!”, Hoa Huyền nghiêng đầu, bình tĩnh nói.
“Sư tỷ, em mặc kệ, nếu người họ Lâm kia làm chị bị tổn thương gì, dù em có liều mạng cũng sẽ không tha thứ cho anh ta!”, Tinh Xán nói.
Hoa Huyền khẽ lắc đầu, không muốn nói thêm nữa.